Chương 158
Sau khi tan học, cô đeo cặp sách đi ra ngoài.
Ninh hạo gọi cô:”Tề Mẫn Mẫn, cùng đi đi.”
“Không cần đâu, lái xe đang chờ tớ ở cửa. Bye!” Tề Mẫn Mẫn khoát tay về phía Ninh Hạo, liền chạy ra khỏi phòng học.
Hai ngày nay không vào viện thăm cha, không biết cha bình phục thế nào. Cô cầm theo bình canh gà dì Lưu làm đi vào phòng bệnh thì thấy cha đang nhìn cái gì trên IPAD. Cô đặt bình giữ ấm lên bàn liền tò mò đi đến:”Ông già, ông đang nhìn gì vậy?”
“Ảnh con chụp trước đây.” Tề Bằng Trình đưa IPAD cho Tề Mẫn Mẫn xem.
“Cha còn chưa già mà đã bắt đầu hoài niệm rồi!” Tề Mẫn Mẫn bường bỉnh cười.
“Nhớ con, nên mới mang ra xem.” Tề Bằng Trình đặt IPAD lên tủ đầu giường, liền kéo con gái ngồi lên giường, “Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn có đối tốt với con không?”
Tề Mẫn Mẫn nằm úp trước ngực Tề Bằng Trình, nhẹ nhàng gật đầu:”Cha, anh ấy bây giờ rất tốt với con, tuy con biết đây không phải là tình yêu.”
“Anh ta không phải người đàn ông dễ dãi trong tình cảm.” Tề Bằng Trình nắm bả vai Tề Mẫn Mẫn, xúc động nói.”Cha không thể bảo vệ con cả đời được.”
“Tề Mẫn Mẫn biết.” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu:”Anh ấy hiện tại rất cưng chiều con.”
“Vẫn là con gái cha có mị lực to lớn!” Tề Bằng Trình vui vẻ cười haha.
Tề Mẫn Mẫn véo mạnh má cha, bướng bỉnh nói:”Cha biến thành khoa trương như vậy từ bao giờ?”
Tề Bằng Trình càng cười vui vẻ.
“Ông già, ông đói bụng chưa?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi.
“Nghe con nói đúng là thấy đói thật.”
“Con nhờ quản gia làm cho cha một ít canh gà. Con bón cho cha!” Tề Mẫn Mẫn đứng dậy, rót một bát canh gà rồi quay lại ngồi trên giường.
Thấy Tề Mẫn Mẫn tự tay bón canh cho mình, Tề Bằng Trình trong lòng tràn đầy cảm động. Cha và con mỗi người một ngụm, không khí hòa thuận vui vẻ.
Ngồi ở trong xe, cô lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Hoắc Trì Viễn: “Anh đang làm gì thế?”
“Họp lớp, ở trên đường.” Hoắc Trì Viễn trả lời ngay lập tức.
“Họp lớp? Có mỹ nữ đi?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm hỏi.
“Phụ nữ học y mà xinh đẹp thì rất ít.” Hoắc Trì Viễn trả về một cái mặt cười.
“Uống ít rượu thôi.”
“Tuân mệnh!”
“Đeo nhẫn cưới không?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên ý thức được một vấn đề. Tin tức cô và Hoắc Trì Viễn kết hôn, có lẽ người ở thành phố A đều đã nghe qua, nhưng thành phố B xa như thế, những người đó chưa chắc đã biết.
“Có thể không mang được không?” Hoắc Trì Viễn trả về một vẻ mặt thương cảm.
“Không thể! Anh đừng nghĩ sẽ giả là người độc thân câu dẫn phụ nữ!” Tề Mẫn Mẫn khí phách bỏ thêm một icon chiếc dao.
“Mang theo mà!” Hoắc Trì Viễn nói xong, gửi một tấm hình qua, ngón tay thon dài của anh đang đeo chiếc nhẫn kết hôn của hai người.
Tề Mẫn Mẫn nhắn lại vô số hình hôn môi đỏ mọng.