Chương 151
Rốt cuộc Hoắc Trì Viễn cũng không nhịn được, cúi đầu hung hăng hôn cô một cái: “Đừng nháo! Ngày mai cần đến tư liệu này rồi, đêm nay phải xong!”
“Em không quấy rầy anh nữa.” Tề Mẫn Mẫn muốn nhảy khỏi chân anh, kết quả lại bị anh túm trở về.
“Em ở lại hiệu suất cao hơn.” Hoắc Trì Viễn vuốt tóc cô, nói. nguồn dịch: thich.com “Làm sao có thể? Em để anh phân tâm mới đúng chứ?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nắm lấy khuôn mặt anh.
“Sai! Anh sẽ nghĩ là nhanh chóng đánh xong bản thảo lập tức ôm lấy em trở về phòng!” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của cô một cái.
Tề Mẫn Mẫn lập tức hồng mặt: “Trở về phòng cũng không cho anh đụng chạm! Người xấu!”
Cô đẩy anh ra, bỏ chạy về phòng ngủ.
Hoắc Trì Viễn cười cười, tiếp tục chỉnh sửa văn kiện. Chờ anh đóng dấu xong bỏ vào trong túi, phát hiện đã là ba giờ đêm. Anh ngáp một cái, vừa làm vận động một chút vừa đi vào trong phòng ngủ. khi nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp ở trên giường, cả người chiếm hơn nửa cái giường, chăn lại rơi trên mặt đất, lập tức nhăn mày lại: “Nếu như không có anh ở đây, em lại đá chăn thì làm sao bây giờ?”
Đột nhiên anh không muốn đi thành phố B nữa.
Anh dời người cô lại, nhặt chăn lên che người cô, sau đó tắt đèn.
Tề Mẫn Mẫn tự động cuộn tròn vào trong lòng anh, anh cam tâm tình nguyện tiếp nhận, gắt gao dùng cả tứ chi cuốn lấy người cô. Cô nhỏ xinh ở trong ngực anh, giống như mèo con tham ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng anh đã dậy chỉnh lý lại mọi thứ. Toàn bộ chuẩn bị xong, anh đi trở về giường, khom lưng hôn một cái lên mặt cô: “Nha đầu, anh đi đây, ngủ cẩn thận. Nhớ anh!”
Tề Mẫn Mẫn mơ mơ màng màng trả lời “Uhm”.
Chờ cô tỉnh lại, đã là bảy giờ sáng, đột nhiên coo ngồi dậy, tìm Hoắc Trì Viễn.
Ngày hôm qua anh nói năm giờ bay rồi.
Anh đi rồi, anh đi thành phố B rồi.
Không biết phải đối mặt sao với mấy ngày không có anh.
Đột nhiên cô rất khổ sở.
Hoắc Trì Viễn đứng ở trước bục giảng, đẩy kính mắt, bình tĩnh nói:”Hôm nay bài giảng đến đây thôi, tan học.”
“Giáo sư Cố, em muốn hỏi một số vấn đề…”
“Em cũng có..”
Vừa tan học, một đám học sinh lập tức vọt lên trước bục giảng, vây quanh Hoắc Trì Viễn. Anh nghiêm túc trả lời các vấn đề.
Một nữ sinh đi đến trước mặt anh, vẻ mặt sùng bái nói:”Giáo sư Cố, tất cả mọi người cho tôi hỏi một chút…Thầy có bạn gái chưa?”
“Bạn gái?” Hoắc Trì Viễn thờ ơ nhìn đối phương,”Không có. Tôi đã kết hôn.”
“A….”
Nghe thấy lời nói của anh, các nữ sinh vốn mồm miệng nhanh nhảu thờ một hơi dài thật dài.
“Vợ của tôi quản tôi rất nghiêm.” Hoắc Trì Viễn ánh mắt lộ ra tươi cười nhợt nhạt, giống như rất thích thú việc bị vợ quản chế.
“Thầy không biết như vậy là mất đi tự do sao?” Nữ sinh không cam lòng hỏi.
“Tôi rất hưởng thụ.” Hoắc Trì Viễn cười nói xong, không thèm để ý đến nữ sinh kia, bắt đầu thu dọn giáo trình.