Chương 1434
“Không có! Cam đoan không có!” Trịnh Húc lập tức giơ tay lên, giống như một đứa trẻ thành thật trả lời.
“Có thì em cũng không trách anh. Em rất vui vì em có mang con của anh.” Lynda nắm chặt tay Trịnh Húc, sự hưng phấn càng làm tươi cười trên khuôn mặt xinh đẹp thêm rạng rỡ.
Tề Mẫn Mẫn tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, liền nhìn thấy Hoắc Trì Viễn cầm một chiếc hòm mang ra.
“Đây là gì?” Cô tò mò hỏi han.
“Hàng mẫu của công ty.” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng nói: “Anh có mấy hòm.”
“Anh lấy hàng mẫu của công ty về nhà làm gì? Lại không có ai bị bệnh.” Tề Mẫn Mẫn nghi ngờ hỏi.
“Là tránh thai T.” Hoắc Trì Viễn có chút xấu hổ ho khan một tiếng: “Sản phẩm mới.”
“A…a…” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt lên: “Trong nhà không phải còn có… sao?”
“Lần trước mang thai là do dùng nó không an toàn. Cho nên về sau đổi sang sản phẩm của công ty chúng ta. Anh mời đội nghiên cứu tốt nhất về, tuyệt đối an toàn hơn.” Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo nói: “Anh đã để cho Trịnh Húc và Lynda dùng thử rồi, Trịnh Húc nói cảm giác rất tuyệt.”
Nghe Hoắc Trì Viễn nói xong mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp như vậy, Tề Mẫn Mẫn càng đỏ mặt hơn. Cô thẹn thùng chui vào trong chăn: “Em ngủ đây, anh ngủ ngon!”
Hoắc Trì Viễn ném TT lên gối, áp sát vào người cô: “Trịnh Húc nói, đeo nó lên cảm giác như không đeo gì cả. Đêm nay chúng ta thử nghiệm một phen nhé?”
“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn kéo chăn, đỏ mặt kháng nghị.
Mặt anh càng ngày càng dày rồi.
Cái gì mà như không có gì.
Hoắc Trì Viễn cường hãn kéo chăn che mặt cô xuống, cười hôn lên môi cô: “Muốn!”
“Em có thể nói không sao?” Tề Mẫn Mẫn nháy mắt, sâu xa hỏi han.
“Không thể!” Hoắc Trì Viễn kéo chăn đơn xuống, kéo cô ôm vào lòng.
“TT!” Tề Mẫn Mẫn ở trong vòng vây của Hoắc Trì Viễn, lập tức nhắc nhở anh.
Anh tìm người nghiên cứu phát triển sản phẩm, chất lượng nhất định khả quan. Cô không cần lo lắng sẽ mang thai rồi.
Hoắc Trì Viễn không tình nguyện cầm lấy một chiếc đeo vào, lại lần nữa phủ lên người cô.
Ngày hôm sau, Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại đã thấy cả người chua xót đau đớn vô cùng, xương cốt giống như bị mở ra.
Tình hình chiến đấu tối hôm qua thật sự quá kịch liệt, có lẽ là do sản phẩm nhà mình thật sự siêu mỏng, Hoắc Trì Viễn vậy mà muốn cô cả đêm, đến lúc bình minh cô mới nhắm mắt lại.
Hôm nay còn chưa đến trường.
Cô đứng lên từ trên người anh, chân vừa chạm đất, đã mềm nhũn ngã vào trong lòng anh.
“Hôm nay xin phép.” Hoắc Trì Viễn đau lòng nói.
“Sắp thi đại học rồi, nào dám xin phép?” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu.
“Anh phụ đạo giúp em, đảm bảo không tồi hơn các giáo viên khác. Để anh xin phép giáo viên cho!” Hoắc Trì Viễn ôm sát eo của cô, bá đạo ra lệnh. Ngày hôm qua anh có chút quên hết tất cả, để cho sức khỏe của cô cạn kiệt. anh không muốn nhìn cô đến trường mà bị té xỉu.
“Anh không đi làm à?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc hỏi.