Chương 1425
Hoắc Tương nhìn thấy Vương Giai Tuệ đã muốn đứng ngồi không yên, một đôi mắt bồ câu tràn đầy tình cảm, liền cười buông Hoắc Nhiên ra, đẩy anh đến bên người Giai Tuệ.
Hoắc Nhiên hít một hơi thật sâu, miệng khóc thét hai tiếng: “Đau”
Kỳ thật Hoắc Tương cũng không hề làm quá lên, chẳng qua là anh kêu khá to thôi. Bất quá cái chân tướng này anh sẽ không nói cho Giai Tuệ biết đâu.
“Rất đau sao?” Trong lòng Vương Giai Tuệ đau xót không thôi, chủ động giúp anh xoa xoa lỗ tai.
Hoắc Nhiên hưởng thụ sự yêu thương của Vương Giai tuệ, khóe miệng cũng đã thành chữ” Nhất” rồi.
“Trò này cũng đã chơi 28, 29 năm rồi, chú như thế nào mà vẫn không biết vô liêm sỉ như vậy?” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt nở nụ cười, vạch trần trò mèo của Hoắc Nhiên.
“Nếu em thực dùng sức, lỗ tai của anh hai từ 800 năm trước cũng đã rơi xuống rồi. Giai Tuệ, không cần để ý đến anh ấy!” Hoắc Tương liền không chút do dự về phe đồng minh với Hoắc Trì Viễn.
Vương Giai Tuệ khó xử thu tay lại, đỏ mặt ngồi sang một bên.
Hoắc Nhiên bất mãn ở dưới bàn dùng sức dẫm chân về phía Hoắc Trì Viễn: “Có phải là anh em ruột thịt không đấy?”
“Nhìn em diễn đủ phô trương.Hôm nay là lần đầu tiên Giai Tuệ đến nhà ta ăn cơm, em đứng đắn chút, đừng khiến cho con gái nhà người ta không dám đi chơi cùng chúng ta.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt nói.
“Gặp mấy người liền không có chuyện tốt.” Hoắc Nhiên oán hận nói.
Cả nhà đều mang anh ra làm trò cười.
“Đùa giỡn đủ chưa?” Hoắc Trì Viễn cười hỏi, chưa cho Hoắc Nhiên thời gian trả lời, anh lại tiếp tục nói, “Ăn cơm!”
“Giai tuệ, cứ coi như ở nhà mình. Đừng khách sao.” Bà nội Hoắc hiền lành nói.
“Cũng không phải là người ngoài.” Hoắc Hoài Lễ chan hòa nói.
“Vâng.” Vương Giai tuệ gật gật đầu, nét hồng nhuận trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không có rút đi.
Chu Cầm chỉ là nhẹ nhàng cười cười với Giai Tuệ.
Nhìn thấy các trưởng bối Cố gia cũng không có ghét cô, tất cả đều hòa ái như vậy, trong lòng Vương Giai Tuệ liền thở phào nhẹ nhõm.
Một bữa cơm trái lại vô cùng ấm áp, điểm duy nhất không hài hòa chính là một đôi oan gia Hoắc Nhiên- Hoắc Tương, không được 2 câu lại cãi nhau.
Bất quá, như vậy mới giống người một nhà.
Vương Giai Tuệ nhớ rõ lần trước là tới ăn cơm tất niên, vẫn là Hoắc Trì Viễn chiếu cố Tề Mẫn Mẫn, vậy mà hôm nay đã thành hai người chiếu cố lẫn nhau rồi, thậm chí Tề Mẫn Mẫn đối với Hoắc Trì Viễn còn chiếu cố có thêm.
Tề Mẫn Mẫn thật sự thay đổi rất nhiều.
Ba năm đồng học, cô rất rõ ràng Tề Mẫn Mẫn được nuôi giống như công chúa đặt ở trong lòng bàn tay, chưa bao giờ hiểu được cách chăm sóc người khác.
Là tình yêu đã khiến cho cô ấy thay đổi, để cho cô ấy trưởng thành hơn.
“Mỹ thực là phải ăn. Nhìn sẽ không no!” Hoắc Nhiên gắp một đống đồ ăn đặt vào trong bát Giai Tuệ, săn sóc nói, “Ăn nhiều chút!”