Chương 1424
“Tới là tốt rồi!” Bà nội Hoắc hiểu rõ, cười nhìn Vương Giai Tuệ.
Da mặt cô bé này hồng như cánh hoa đào. Vừa nhìn là biết hai người họ đến muộn vì cô sợ hãi gặp mọi người.
Thẹn thùng nha!
“Giai Tuệ, mấy ngày không gặp, rất nhớ bạn nha!” Tề Mẫn Mẫn cầm tay Vương Giai Tuệ, cười nói. Tề Mẫn Mẫn có thể cảm nhận được Vương Giai Tuệ rất lo lắng. Lúc trước, lần đầu đến thăm Cố gia Tề Mẫn Mẫn cũng lo lắng như vậy.
“Mình cũng thế!” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, cảm giác lo lắng trong lòng cũng với bớt một chút.
Hoắc Trì Viễn đưa thực đơn đến trước mặt hai cô, Tề Mẫn Mẫn liền hiểu ý của anh. Cười mở thực đơn, nói nhỏ bên tai Vương Giai Tuệ: “Mọi người vừa gọi rất nhiều thịt cá rồi. Hai chúng gọi một vài món ngon dưỡng da, giảm cân đi!”
“Bạn còn muốn giảm béo sao?” Vương Giai Tuệ bị Tề Mẫn Mẫn chọc cười.
Sau khi sảy thai, Tề Mẫn Mẫn cũng không béo lên, thậm chí có xu hướng càng ngày càng gầy đi. Thấy eo nhỏ không đầy nắm tay của cô ấy khiến cô cực kỳ đau lòng, thật sự sợ chỉ một cơn gió có thể khiến cô ấy bay mất.
“Đương nhiên rồi! Chúng ta phải thật xinh đẹp mới có thể giữ trái tim đàn ông nha!” Tề Mẫn Mẫn chớp chớp mắt nhìn Vương Giai Tuệ. Thấy khuôn mặt tươi cười của Vương Giai Tuệ, cô chỉ vào thực đơn: “Cái này thì sao?”
“Mình ăn gì cũng được!” Vương Giai Tuệ cười nói. Cô không kén ăn, ăn gì cũng được.
“Bánh ngọt này không tệ. Còn cả cái này nữa…..” Tề Mẫn Mẫn chỉ một đống món điểm tâm ngọt, hưng phấn giới thiệu.
“Không phải vừa rồi bạn nói muốn giảm béo sao?” Vương Giai Tuệ nhìn hình mấy món điểm tâm ngọt, cười trêu ghẹo.
“Món ngon trước mặt cần gì nghĩ đến giảm béo chứ? Cứ ăn no rồi nói tiếp!” Tề Mẫn Mẫn nói rất hợp lý.
Vương Giai Tuệ hoàn hoàn bị Tề Mẫn Mẫn đánh bại rồi, cười giống như đóa hoa.
“Đúng vậy! Hôm nay chúng ta tới là để ăn ngon. Giảm béo gì chứ? Hơn nữa, hai đứa gầy như vậy, căn bản không cần giảm béo. Người nên giảm béo là nhóc Tương!” Bà nội Hoắc cười hiền lành.
“Em đâu có béo?” Hoắc Tương bất mãn kháng nghị, “Em đây gọi là vừa đủ! Anh chưa từng nghe qua điển cố: “Tăng một cân thì béo, giảm một cân lại gầy sao? Cấu đó chính là nói em đấy!”
“Tương Tương, uống một ngụm trà. Trà này vừa lúc có thể giúp em:” Tăng một cân nhưng lại béo”Hoắc Nhiên trêu chọc Hoắc Tương bưng ấm trà rót cho cô một chén.
“Hoắc Nhiên chết tiệt! Anh dám trêu em?” Hoắc Tương hung hãn nhéo lỗ tai Hoắc Nhiên, tức giận rống to.
Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn Hoắc Nhiên, thấy anh đau đến cau chặt lông mày, liền dương tay nghĩ muốn ngăn cản. Nhưng lại nhớ đến thân phận của mình, cô thấy xấu hổ khi mở miệng nên đành buông tay xuống.
“Tiểu Cô Nãi Nãi ơi, lỗ tai của tôi!” Hoắc Nhiên khẩn trương đặt ấm trà xuống, cố gắng cứu vớt lỗ tai của chính mình.
“Anh còn dám đùa cợt em nữa không?” Hoắc Tương lại tiếp tục ngoan độc, hung dữ hỏi.
“Tiểu Cô Nãi Nãi, anh đó là khen vóc dáng em đẹp.” Hoắc Nhiên mới vừa nói xong, liền lớn tiếng kêu la.”Nhà của chúng ta Tương Tương có dáng người đẹp nhất!”