Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1399




Chương 1399

“Nó thay anh cản không ít rượu, hôm nay có mấy chục đồng nghiệp từng học ở Canada đến thăm, anh phải tận tình tiếp đón. Em đừng trách nó.” Hoắc Hoài Lễ lập tức giải thích.

“Anh nói xem vị trí viện trưởng này có gì tốt? sớm muộn cũng tự làm cho dạ dày của mình bị hủy.” Chu Cầm đau lòng nhíu mày.

Bà thật hy vọng Hoài Lễ vẫn là một bác sĩ ngoại khoa như trước đây, cho dù lúc phẫu thuật có mệ một chút, cũng không phải đi uống rượu xã giao, cũng không phá hủy sức khỏe rồi.

“Chỉ một lần này, lần sau không viện dẫn lý lẽ này nữa.” Hoắc Hoài Lễ ôm vợ nằm xuống, nhẹ giọng trách cô.

“Em tin anh thì là ngốc.” Chu Cầm khẽ cáu.

Ưng Mẫn nằm mơ, tỉnh lại thì hoảng sợ.

Cô ngồi dậy, lau mồ hôi lạnh.

Hình ảnh trong giấc mơ rõ ràng như vậy, cứ như đã thực sự xảy ra.

“Ưng Mẫn, cháu làm sao vậy?” Tưởng phu nhân bị Ưng Mẫn đánh thức, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô lo lắng hỏi.

“Bác gái?” Ưng mẫn nhận ra người mặc áo bệnh nhân là Tưởng phu nhân, lập tức ngơ ngẩn.

Trong mơ mình cứ đi mãi đi mãi.

Hóa ra đây không phải là mơ.

Đúng là cô đi đến đây.

Cô đã làm chuyện khủng bố gì vậy.

Ưng Mẫn còn chưa bình tâm lại, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.

“Là ác mộng à?” Tưởng phu nhân vô cùng lo lắng nói.

Cả nửa ngày Ưng Mẫn mới kịp phản ứng, lúng ta lúng túng gật đầu:”Bác đỡ đau đầu chưa?”

“Không nghiêm trọng lắm.” Tưởng phu nhân hiền lành cười nói: “Có phải là ngủ trên sô pha không thoải mái không?”

Ưng Mẫn nhanh chóng lắc đầu:”Không có. Sô pha này rất mềm.”

Dù sao cũng là phòng bệnh VIP, nội thất trong này xa hoa chẳng khác gì khách sạn năm sao, chất lượng vô cùng tốt.

Chuyện cô gặp ác mộng chẳng liên quan gì đến số pha có thoải mái hay không, hoàn toàn là vì người kia.

“Để cho cháu chăm sóc bác thật ngại quá.” Tưởng phu nhân ưu thương nói.

Nếu Y Nhiên vẫn còn, sẽ không đến mức lưu lạc đến tình trạng này cứ có vấn đề là phải nhờ bác sĩ chăm sóc.

Nếu Y Nhiên vẫn còn, tối hôm qua Hoắc Trì Viễn cũng sẽ không rời đi.

Đều là tại Tề Mẫn Mẫn!

Con bé đó hại chết con gái bà, giờ lại dám cướp đi sự quan tâm chăm sóc của Hoắc Trì Viễn dành cho bà.

“Cháu là bạn của Hoắc Trì Viễn, bề trên của anh ấy cũng là bề trên của cháu.” Ưng Mẫn đi đến bên giường ngồi xuống, đối mặt với Tưởng phu nhân dịu dàng cười nói. “Nếu Hoắc Trì Viễn đã sắp xếp hết thảy, bác cứ yên tâm chờ phẫu thuật đi.”