Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1385




Chương 1385

“Em biết, anh Ninh Hạo, hôm nay là sinh nhật em, anh có thể… mua cho em một cái bánh sinh nhật không?” Tề Lạc nháy đôi mắt phiếm hồng, điềm đạm đáng yêu nói.

Nghe được Tề Lạc nói, Ninh Hạo bắt đầu không đành lòng.

Nói như thế nào cũng nhận thức nhau, một cái bánh ngọt cũng không đáng bao nhiều.

Anh dắt xe máy, đưa mũ bảo hiểm cho Tề Lạc: “Lên đi!”

“Cảm ơn anh!” Tề Lạc vui mừng ngồi vào đằng sau, ôm eo Ninh Hạo, kề mặt lên.

Ninh Hạo nhíu mày một cái, khởi động động cơ xe máy lái đi.

Tề Lạc thật muốn hoan hô.

Mấy ngày nay cô nghĩ rất nhiều cách cũng không thể tiếp cận anh, vẫn bị anh Hoắc ý làm bất hòa. Không nghĩ tới kế sách đơn giản của mẹ lại giúp cô được ngồi lên xe máy của anh.

Ninh Hạo dừng trước một cửa hàng bánh kem, nói với Tề Lạc: “Xuống xe, chọn xong thì nói cho tôi biết.”

“Uhm.” Tề Lạc có chút mất mác buông eo anh ra, nhảy xuống xe máy, đưa mũ bảo hiểm lại cho Ninh Hạo.

Ninh Hạo vậy mà chọn một nhà hàng rất gần phòng tập thể thao, cô còn chưa ngồi nóng yên xe, xe máy đã dừng lại.

Ninh Hạo khóa kỹ xe máy, tay cầm mũ bảo hiểm đi vào tiệm bánh kem.

Tề Lạc nhìn thấy anh đi vào, lập tức chạy tới khoác cánh tay anh, chỉ vào một cái bánh ngọt sinh nhật phủ kín hoa hồng nói:”Anh Ninh Hạo, em muốn mua cái này.”

Ninh Hạo lập tức rút ví tiền ra, đưa cho nhân viên cửa hàng nói:”Đóng gói mang đi.”

“Anh Ninh Hạo, anh không thể ở bên em sao? Hôm nay là sinh nhật em, ngay cả người nói chuyện cũng không có.” Tề Lạc đáng thương nhìn Ninh Hạo.

“Ba mẹ tôi đang chờ tôi về ăn cơm.” Ninh Hạo lạnh nhạt nói.

Tề Lạc thương tâm cúi đầu, bộ dáng như sắp khóc đến nơi.

Ninh Hạo lấy tiền thừa, nhận lấy bánh ngọt đã đóng gói đưa cho Tề Lạc:”Sinh nhật vui vẻ!”

“Cảm ơn!” Tề Lạc cười ảm đạm, sắc mặt tái nhợt.

“Tự chăm sóc tốt bản thân.” Ninh Hạo tuy không có thiện cảm với Tề Lạc, nhưng khi nhìn cô thê thảm bất lực cũng sinh lòng trắc ẩn. Dù sao cũng là một cô bé mới tròn 16 tuổi, không có thế lực của nhà họ Tề, lập tức từ một đại tiểu thư rớt xuống làm một người thường, phải thật kiên cường mới có thể không suy sụp.

Người đáng giận nhưng cũng đáng thương, Tề Lạc chính là một cô gái như thế.

Anh thương cảm cho cô, lại cảm thất cô xứng đáng.

“Em không biết cái gì mới là tốt.” Tề Lạc thương tâm, nước mắt lã chã, “Mẹ em tối ngày sa vào cờ bạc, ba lại không để ý đến em. Em không biết ngày mai sẽ thế nào.”

“Còn hơn hai tháng nữa là thi cấp 3 rồi, học tập cho tốt.” Ninh Hạo nói xong, liền cứng rắn xoay người đi ra ngoài.