Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1381




Chương 1381

Người kiêu ngạo như anh cũng phải khép nép ở trước mặt cô đi?

Hoắc Nhiên thật cẩn thận nhìn nụ cười rực rỡ của Vương Giai Tuệ: “Vậy đêm nay lưu anh lại được không?”

“Không lưu!” Vương Giai Tuệ không chút thương tình cự tuyệt.

Hoắc Nhiên không biết làm sao đành phải thở dài: “Anh lại không làm cái gì.”

“Không làm cái gì cũng không lưu!” Vương Giai tuệ đỏ mặt lườm Hoắc Nhiên một cái.

Cô dù sao cũng chỉ mới có mười tám tuổi, còn chưa có tốt nghiệp trung học. Nếu bị hàng xóm nhìn thấy cô để đàn ông qua đêm ở nhà, cô không biết sẽ bị nói thành cái gì đây. Cô đã sai một lần rồi, không thể lại sai thêm lần nữa. Đêm nay dù có không nỡ như thế nào cũng phải để anh về nhà.

“Em thực nỡ đuổi anh đi sao?” Hoắc Nhiên điềm đạm đáng yêu chớp đôi mắt hoa đào, giống như một đứa nhỏ bất lực hỏi lại.

“Hoắc Nhiên, anh không ăn cơm?” Vương Giai tuệ không nói gì hai gò má phồng lên.

“Ăn!” Hoắc Nhiên múc một miếng cơm, bất đắc dĩ nói, “Hơn một tháng không gặp, em vậy mà lại nhẫn tâm đuổi anh đi. Số anh sao lại chẳng tốt bằng số của anh cả chứ? Anh ấy đi công tác về, chị dâu nhỏ dính lấy anh ấy như sam.”

“Hai người bọn họ kết hôn rồi. Còn có thể giống chúng ta sao?” Vương Giai Tuệ cười gõ một cái lên đĩa, “Nhanh ăn cơm.”

“Đút cho anh!” Hoắc Nhiên đặt đũa xuống, bá đạo ra lệnh.

Vương Giai Tuệ bị Hoắc Nhiên nói cho giở khóc giở cười: “Bác sĩ Mông Cổ, anh ngứa da?”

“Em đút anh ăn, anh liền về nhà ngủ.” Hoắc Nhiên tà tà nháy mắt, “Nếu không thì hôm nay anh sẽ dính lấy em không rời.”

“Ăn cơm!” Vương Giai Tuệ bưng bát cơm của Hoắc Nhiên lên, cười tiếp chiêu, “Bác sĩ Mông Cổ, em đút anh ăn.Phải ăn cơm cho hẳn hoi, không được rơi vãi một hạt cơm, rơi một hạt nào dì sẽ đánh cái PP.”

Hoắc Nhiên nhịn không được liền cười sặc sụa.

“Mẹ, mẹ nghĩ là Ninh Hạo ở đây?” Tề Lạc ngồi xổm ở cửa phòng thể dục che di động, không xác định hỏi han: “Con đợi ở cửa gần nửa giờ rồi mà vẫn không thấy anh ấy.”

“Mẹ nhận được tin, hai giờ nó sẽ đi xuống.”

“Con chờ ở đây.” Tề Lạc cất di động vào trong túi, tiếp tục ôm cây đợi thỏ.

Hơn mười phút sau, Ninh Hạo đi ra khỏi phòng tập thể dục, mang theo quần áo thể dục, đi về phía xe máy đang dừng ở một bên.

“Anh Ninh Hạo?” Đột nhiên Tề Lạc đứng sau anh, đáng thương tội nghiệp nói.

Ninh Hạo xoay người, nhìn thấy Tề Lạc, nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi: “Thật khéo.”

“Đúng, thật khéo.” Tề Lạc tươi cười có chút hiu quạnh và thương cảm. Cô nhìn thoáng qua cửa phòng tập thể thao, ra vẻ thoải mái mà hỏi: “Anh… cực kỳ thích tập thể dục?”

Ninh Hạo chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì.

“Em đã từng… cũng thích tập thể dục. Đáng tiếc hiện giờ… ngay cả bánh sinh nhật cũng ăn không nổi rồi.” Tề Lạc nói xong, chua xót cúi đầu, dùng lực cắn môi.