Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1337




Chương 1337

Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nhớ tới thuốc dán của ông bác sĩ tộc Ngạc Xuân Luân ở Hắc Hà:”Đúng rồi, chú, anh còn nhớ thuốc dán anh mang từ Hắc Hà về không.”

“Nhớ rõ.” Hoắc Trì Viễn gật gật đầu.

“Chuyện quan trọng thế này mà em quên mất.” Tề Mẫn Mẫn dùng sức vò đầu. “Anh Hoắc Nhiên không phải lấy đi một ít sao? Anh ấy mang cho Giai Tuệ. Giai Tuệ tháo bột rồi nhưng chân vẫn còn đau, dùng thuốc dán vào không còn đau như trước nữa.”

“Thuốc đó đúng là không tồi.” Hoắc Trì Viễn đồng ý nói, “Anh chỉ dùng có 3 lần đúng là tốt lắm.”

“Để em gọi điện cho cậu, nhờ cậu mua thuốc rồi gửi đến đây.” Tề Mẫn Mẫn lập tức lấy điện thoại ngay lập tức gọi cho A Khố.

A Thập Khố nhận được điện thoại của Tề Mẫn Mẫn rồi lập tức đi tìm bác sĩ mua cao dán rồi gửi xuống.

Ba ngày sau, cao dán được gửi về thành phố A, Tề Mẫn Mẫn lập tức chạy xuống tầng nhận đồ chuyển phát nhanh.

Dì Lưu quản gia thấy Tề Mẫn Mẫn đi chân không, quan tâm gọi cô lại: “Tiểu Nhiễm, đi tất rồi hãy ra ngoài!”

“Không kịp rồi ạ, con lấy đồ chuyển phát rồi vào luôn!” Tề Mẫn Mẫn nói xong thì chạy ra khỏi biệt thự.

Dì Lưu sợ Tề Mẫn Mẫn bị cảm lạnh, vội vàng lấy dép lê chạy theo sau: “Tiểu Nhiễm, con đi dép vào đã!”

Tề Mẫn Mẫn vừa ký nhận, vừa đi dép, rồi đưa biên lai cho nhân viên chuyển phát nhanh: “Cảm ơn!”

“Cái gì mà vội vàng như thế chứ?” Dì Lưu quan tâm hỏi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Anh Hoắc Nhiên nói thuốc dán có thể giảm đau. Cho nên con bảo bác họ gửi thêm chút cao dán ở Hắc Hà!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.

“Có phải là thuốc dán tổ truyền của tộc Ngạc Luân Xuân không?” Dì Lưu tò mò hỏi.

“Đúng vậy! Thuốc dán này dùng rất tốt. Lát nữa Hoắc Trì Viễn đi làm về, con sẽ dán thêm cho anh ấy!” Tề Mẫn Mẫn ôm di Lưu vào trong.

“Cố tiên sinh nói thuốc dán này có sử dụng xạ hương tự nhiên, cao hổ cốt và dược liệu trân quý cho nên mới hiểu quả như vậy. Chúng ta không mua được ở hiệu thuốc!” Dì Lưu cười nói.

“Ừ! Có chút dược liệu bị cấm. Chỉ có người ở tộc mẹ con mới có thể đào được loại dược liệu quý hiếm này!” Tề Mẫn Mẫn tự hào cười nói, “Bởi vì bọn họ là người tộc Ngạc Luân Xuân, là dân tộc duy nhất được phép săn thú!”

Dì Lưu yêu chiều xoa má Tề Mẫn Mẫn: “Con quan tâm đến Cố tiên sinh như vậy chắc chắn cậu ấy sẽ rất cảm động đó!”

“Để anh ấy bù đắp nửa đời còn lại cho con!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

“Nếu Cố tiên sinh nghe thấy con nói vậy nhất định cảm động rơi nước mắt đó!” Dì Lưu khoa trương cười nói.

Tề Mẫn Mẫn bị chọc cười.

Buông tay dì Lưu, cô cầm thuốc dán lên tầng.

Mấy ngày nay, tuy ngày nào cô cũng bôi thuốc nhưng mà hiệu quả không cao. Ban đêm, lúc Hoắc Trì Viễn ngủ cũng đau đến nhíu mày.

Người đàn ông kiên cường này cũng chỉ có lúc ngủ mới không có cách nào che giấu sự đau đớn.