Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1332




Chương 1332

Anh bắt đầu cảm thấy ảo não vì mị lực của mình.

Nếu anh bình thường hơn một chút, cũng sẽ không đưa đến nhiều hoa đào như bây giờ.

Anh về sẽ hảo hảo nghiên cứu cho thật tốt, phải như thế nào mới có thể giúp ba vợ thoát khỏi hiểm cảnh.

Sau khi Hoắc Trì Viễn rời khỏi đại sảnh, Dương Nguyệt Quyên mới từ trong góc tối đi ra.

Bà ta nhìn theo phương hướng Hoắc Trì Viễn rời đi, lạnh lùng cười một tiếng: “Tề Bằng Trình, ông bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa!”

Nói xong, bà liền đi đến quầy tiếp tân: “Xin hỏi, Lục tiểu thư Lục An Bình ở phòng nào ạ?Tôi là bạn của cô ấy, chúng tôi có hẹn gặp mặt, tôi lại không cẩn thận để quên điện thoại.”

” Lục tiểu thư Lục An Bình?” Quản lý nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên, “Thực xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng.”

“Tôi thực có việc gấp tìm cô ấy.Nói thật thì tôi chính là tới để tặng quà. Tôi là phu nhân của tập đoàn Bằng Trình, cô ấy không cho dược phẩm của chúng tôi thông qua GMP chứng thực, chúng tôi sẽ phải đình chỉ sản xuất thuốc.” Dương Nguyệt Quyên đáng thương tội nghiệp năn nỉ, “Van cầu cô cho tôi biết cô ấy ở phòng nào. Công ty tôi vượt qua được cửa ải khó khăn này, tôi nhất định sẽ cảm tạ!”

“Sao mà hai ngày này đều đến tặng quà chứ?” Nhân viên lễ tân hỏi.

“Ở trên xuống kiểm tra, người này nắm giữ quyền sinh quyền sát!” Dương Nguyệt Quyên bất đắc dĩ thở dài, “Phải tặng rồi!”

“Lục tiểu thư nói, tặng lễ giống nhau thì không gặp. Bà vẫn nên về đi!” Nhân viên lễ tân nói xong rồi cúi đầu tiếp tục công việc, không quan tâm đến Dương Nguyệt Quyên nữa.

“Lục tiểu thư vẫn là người thanh liêm!” Dương Nguyệt Quyên khen tặng.

“Thanh liêm hay không thì chẳng ai biết. Nhưng thể hiện thì thật hay ho!” Nhân viên lễ tân trào phúng nói.

Dương Nguyệt Quyên âm thầm lấy trong túi xách một chiếc lắc vàng, nhét vào trong tay nhân viên lễ tân: “Mong cô giúp đỡ một chút. Sinh tử của công ty chúng tôi chỉ nhờ vào câu nói của cô thôi!”

Nhân viên lễ tân nhìn thấy vòng tay vàng, mắt sáng lên: “816”

“Cảm ơn! Cảm ơn!” Dương Nguyệt Quyên nói vài tiếng cảm ơn không ngừng, hưng phấn chạy về phía thang máy.

Thang máy đi lên tầng 8.

Đứng ở trước phòng 816, Dương Nguyệt Quyên vội vàng chỉnh sửa lại quần áo.

Nghe tiếng đập cửa, Lục An Ninh ngạo mạn hỏi: “Bà là…..?”

“Lục tiểu thư, tôi nghĩ muốn nói chuyện với cô về Hoắc Trì Viễn.”

“Hoắc Trì Viễn?” Lục An Ninh do dự một chút, sau đó cẩn thận hỏi lại, “Bà là ai?”

“Tai vách mạch rừng. Lục tiểu thư, cô để tôi vào trong rồi nói chuyện tiếp!” Dương Nguyệt Quyên lấy lòng.

Nghe bà ta nói vậy, Lục An Ninh cảm thấy hợp lý lúc này mới không tinh nguyện mở cửa phòng.

Dương Nguyệt Quyên tươi cười đi vào phòng: “Lục tiểu thư, tôi tới là muốn hợp tác với cô!”

“Tôi và bà có cái gì hợp tác được với nhau chứ?” Lục An Ninh ngạo mạn nhìn Dương Nguyệt Quyên.

“Đương nhiên là có! Chỉ cần cô đồng ý hợp tác với tôi, tôi bảo đảm cho cô thứ cô muốn!” Dương Nguyệt Quyên trầm giọng cười.