Chương 133
“Lynda cũng đi? Hai người có hợp xướng tình ca hay không?” Tề Mẫn Mẫn ăn vị hỏi.
Người phụ nữ Lynda này hình như có bóng dáng của Hoắc Trì Viễn, anh đi làm gì, Lynda cũng sẽ làm đó.
Trong đầu của cô xuất hiện hình ảnh Lynda liếc mắt đưa tình nhìn Hoắc Trì Viễn, hát bài ca tình yêu với Hoắc Trì Viễn.
Làm giận!
Nếu hình ảnh kia là thật, cô quyết không nuông chiều!
“Cô ta có hát, anh không có.” Hoắc Trì Viễn xoa tóc dài của Tề Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô, “Âm điệu của anh vĩnh viễn không ca hát được.”
“Thật sự?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn gật đầu xong, vui vẻ cười to. “Chú, tôi phát hiện hai ta là trời sinh một đôi.”
“Nói như thế nào?” Hoắc Trì Viễn có chút khó hiểu nhìn Tề Mẫn Mẫn. Cô không ghen tị?
“Tôi ca hát cũng như vậy, ngũ âm không được đầy đủ, còn có chút chạy âm điều.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ trả lời, Từ nhỏ cô đã không am hiểu ca hát khiêu vũ, nhưng lại vì kiêu ngạo mà cô lại không chịu thừa nhận điểm ấy, có ngày cùng các học sinh khác đi KTV ca hát, cô không cam lòng ngồi ở góc sáng sủa, liền đoạt nói chuyện để bạn bè quên chuyện ca hát đi, kết quả không hợp xướng vài hớp, chỉ thấy các học sinh một đám trợn mắt há hốc mồm.
“Vậy cũng nguy rồi! Về sau chúng ta sinh con, ngũ âm không được đầy đủ theo đuổi phụ nữ như thế nào?” Hoắc Trì Viễn sờ soạng cái mũi một chút, tràn ngập lo lắng nói.
“Ai muốn sinh con với chú?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, dùng sức đấm ngực Hoắc Trì Viễn.
“Nha đầu. Anh đã ba mươi!” Hoắc Trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, nghiêm túc nói, “Năm nay cho em an tâm thi đại học, sang năm cũng không thể lại tránh thai!”
“Không sinh!” Tề Mẫn Mẫn quật cường xác định.
Tương lai hai người bọn họ là không biết như thế nào, cô khong xác định mình có thể biến thành tình cảm chân thành với Hoắc Trì Viễn cả đời hay không, dưới loại tình huống này, cô tuyệt đối sẽ không làm cho một sinh mệnh vô tội buông xuống nhân thế.
Hoắc Trì Viễn đột nhiên cắn môi Tề Mẫn Mẫn, đầu lưỡi xâm nhập tìm hiểu bên trong môi Tề Mẫn Mẫn, cùng cô triền miên. Ở lúc cô bị hôn đến choáng váng thì anh chuyển hướng, thở gấp liên tục, âm thanh thô ách mở miệng: “Sinh hay không sinh?”
“Không!” Tề Mẫn Mẫn vô cùng kiên quyết, dùng dáng vẻ “đừng hòng uy hiếp được tôi” kiêu ngạo nhìn Hoắc Trì Viễn.
Câu trải lời của cô làm Hoắc Trì Viễn vô cùng bất mãn, lập tức đặt cô lên ngồi lên ghế, nhiệt tình ngậm lấy cánh hoa của cô.
“Đừng!” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nghịch ngợm lấy tay che miệng Hoắc Trì Viễn nhỏ giọng nói:”Chú, “dì cả” của tôi lại đến rồi.”
Hoắc Trì Viễn mặt đen xì trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn, nhìn vẻ mắt xác nhận của Tề Mẫn Mẫn thì khó khăn rời khỏi cô, nhăn mặt lui về chỗ ngồi.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt ngồi ngay ngắn, sửa sang lại quần áo xong, lè lưỡi cười khẽ. Tối hôm qua anh cũng dũng mãnh phi thường như vậy, khiến cho toàn thân cô đau nhức, đến bây giờ đôi chân vẫn còn mềm nhũn. Nếu lại bị anh yêu điên cuồng một đêm nữa, cô đừng mong sẽ đứng lên nổi. Cô chưa bao giờ cảm kích “dì cả” như lúc này. Cô liếc mắt xem xét Hoắc Trì Viễn, phát hiện anh đã khôi phục lại vẻ mặt thờ ơ, mở laptop ra bắt đầu làm việc, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.
Quả nhiên sự chịu đựng này rất Man, đạt chuẩn nam thần!
Ánh mắt cô lấp lánh, sùng bái nhìn anh.
Người này không phải từ trong truyện tranh bước ra đấy chứ? Nam thần hắc ám sao?
Nếu không thì từ bé đã là tổng tài bá đạo!