Chương 129
Trịnh Húc đứng dậy ra ngoài.
Sau khi RIO được đưa đến, Hoắc Trì Viễn nâng chai rượu, muốn vui đùa cùng với Smith:”Cheers!”
“Rượu này mời anh, không say không về.” Smith cầm một chai XO, rót đầy ly.
Cả đêm rồi mặc kệ chồng, vợ của Smith đột nhiên mở miệng:”Anh yêu, anh uống nhiều quá rồi.”
Smith vừa chạm môi vào ly rượu, nghe được lời nói của vợ, lập tức đem rượu để lên bàn, cầm lấy RIO, vừa pha vừa bất đắc dĩ nói:”Chúng ta đều là người được vợ hiền trông nom”.
Hoắc Trì Viễn hiểu rõ nở nụ cười.
Sau khi đưa vơj cồng Smith về khách sạn, Hoắc Trì Viễn liền xoay người rời đi.
“Hoắc tổng!” Lynda đột nhiên gọi Hoắc Trì Viễn lại.
“Lynda, không còn sớm, cô cũng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hoắc Trì Viễn không có xoay người, lạnh lùng nói.
Lynda đột nhiên chạy tới, ôm lấy thắt lưng Hoắc Trì Viễn từ phía sau: “Hoắc tổng, em thích anh!”
Hoắc Trì Viễn tuyệt tình kéo tay Lynda ra, lãnh khốc nói: “Lynda, cô là một thư ký tốt.”
“Vì sao Tề Mẫn Mẫn có thể, em lại không thể?” Lynda không cam lòng vòng tới trước mặt Hoắc Trì Viễn, thẳng tắp ngắm nhìn ánh mắt của anh.
“Cô uống say!” Hoắc Trì Viễn vô tình nói.
“Đúng! Đêm nay em uống quá nhiều! Nhung nếu không phải uống quá nhiều, em cũng không dám nói ra tình cảm thật!” Lynda nhào vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, dùng sức ôm thắt lưng của anh, “Em vẫn là một người đến muộn. Lúc em quen anh thì trong lòng anh đã có Tưởng Y Nguyên, em cũng cho là em chỉ cần bồi ở bên cạnh anh là được, mỗi ngày anh sẽ nhìn thấy em. Em cố gắng làm việc, khiến cho mình có thể xứng với anh, khiến cho anh không thể thiếu em được. Em đã cho là em có thể chiến thắng Tưởng Y Nguyên, trở thành người phụ nữ anh quan tâm nhất. Hoắc tổng, không có người yêu anh như em. Vì anh, em có thể thay đổi bản thân, em có thể không là chính mình.”
Hoắc Trì Viễn buộc chặt nghiêm mặt, lại vô tình đẩy Lynda ra: “Nếu là lời say, nên đem nó quên mất.”
“Em làm sao không bằng Tề Mẫn Mẫn? Cô ta nhưng là con gái kẻ thù của anh!” Lynda bi thương rống to. Có lẽ thực sự uống quá nhiều, cước bộ có chút không xong, lắc lắc lắc lắc, giống như muốn ngã vào trong lòng Hoắc Trì Viễn.
“Tình cảm của tôi khi nào thì cần cô xen vào?” Hoắc Trì Viễn giận tái mặt, bực mình nhìn Lynda.
“Em yêu anh!” Lynda thống khổ gào thét lớn. Áp lực tình cảm năm năm của cô, cô hèn mọn yêu một người đàn ông năm năm, tất cả đều biến thành cảm xúc không thể thành gì đó.
Trịch Húc đỡ Smith lên lầu xong vừa đi ra tháng máy, chợt nghe thấy Lynda gào thét, hắn lập tức chạy tới, một phen kéo Lynda qua: “Lynda, cô uống say!”
“Trịnh Húc, đưa Lynda về nhà.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền xoay người đi ra khách sạn, ngồi lên xe rời đi.
Ngồi ở trong xe, Hoắc Trì Viễn nhắm mắt lại, phiền chán xoa ấn đường.
Lynda vẫn luôn là một người phụ nữ hiểu chuyện, cho dù thích anh cũng không có làm chuyện gì quá phận. Anh nghĩ chỉ cần mình phân rõ giới tuyến với cô ta, cô ta có thể biết điều buông tha. Không nghĩ tới đêm nay cô ta thế nhưng nương mem say cầu yêu với anh.
Nhớ tới buổi sáng Tề Mẫn Mẫn phát giận với anh vì Lynda, khóe môi của anh không tự giác nhếch lên. Xem ra trực giác của phụ nữ rất lợi hại. Cho dù là hồi nhiên như Tề Mẫn Mẫn, cũng có thể đoán ra tâm tư của tình định.
Tề Mẫn Mẫn giữ lấy anh khiến cho anh một loại cảm giác kiêu ngạo.
Anh phát hiện đêm nay số lần bản thân tưởng niêm cô vượt qua số lần tưởng niệm Tưởng Y Nguyên.
Lúc Maybach đi qua một siêu thị, anh đột nhiên mở miệng: “Dừng xe!”