Chương 1284
“Vi dụ…..” Hoắc Trì Viễn nhướng mày.
“Tô Hoán!” Tề Mẫn Mẫn không chút suy nghĩ, cười trả lời.
Đúng lúc này, có hai người đàn ông đội mũ lưỡi trai xuất hiện phía sau. Trong đó, có một người đàn ông kéo vành mũ rất thấp. Hai người nghe thấy Tề Mẫn Mẫn nói xong đều kinh ngạc nhìn về phía cô.
“Tề Mẫn Mẫn!” Ninh Hạo kinh hỉ đi về phía trước.
Tô Hoán nghe thấy tên này, tò mò nhìn cô gái đối diện.
Hóa ra đây là cô gái mà em họ vẫn luôn nhớ nhung, tưởng nhớ.
Người đàn ông đứng bên cạnh cô không phải là Hoắc Trì Viễn — tập đoàn Hoắc Y sao?
Thấy Ninh Hạo định tiến lên chào hỏi, Tô Hoán túm lấy cánh tay cậu.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy giọng của Ninh Hạo, xoay người lại, thản nhiên vẫy tay với cậu: “Lớp trưởng, bạn cũng tới chơi tennis sao?”
Ninh Hạo nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn, khóe môi nở nụ cười chua xót. Cậu chôn chặt đau lòng, cười nhạt với Tề Mẫn Mẫn: “Ừ, thật khéo!”
Tô Hoán ôm lấy bả vai Ninh Hạo, cười nói: “Tiểu Hạo, sao không giới thiệu một chút?”
“Tô Hoán? Anh là Tô Hoán sao?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn khuôn mặt nổi tiếng dưới vành mũ kia, lớn tiếng hỏi.
Hoắc Trì Viễn cho rằng Tề Mẫn Mẫn cũng mê Tô Hoán, mày nhíu chặt, ôm chặt Tề Mẫn Mẫn vào lòng, gắt gao giữ chặt eo cô.
Tô Hoán thấy Hoắc Trì Viễn ghen tuông như vậy, hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái rồi lại nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn: “Không sai! Anh là Tô Hoán! Em cũng xem ‘Tiên hiệp kỳ duyên’ sao?”
“Có xem! Một bộ phim hot như vậy chắc là bác bán thịt ngoài chợ cũng biết đó!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ trả lời: “Chỉ là em không biết anh quen với lớp trưởng thôi!”
Ninh Hạo nhẹ nhàng trả lời: “Đây là anh họ mình!”
Tô Hoán dùng sức vỗ vai Ninh Hạo: “Tiểu Hạo, đây là em không đúng rồi. Tiếu tiểu thư mê phim của anh, em không nên giấu giếm quan hệ của chúng ta như vậy chứ!”
“Em không mê phim ảnh!” Tề Mẫn Mẫn thành thật trả lời. Lúc thấy dáng vẻ ngu ngơ của Tô Hoán, cô cười bổ sung: “Là bạn học của tụi em. Mấy bạn ấy mê anh lắm!”
Hoắc Trì Viễn nghe thấy Tề Mẫn Mẫn nói không mê phim của Tô Hoán mới thả lòng tay, không ôm chặt eo cô nữa.
Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn lấy từ trong túi áo một chiếc khăn tay, đưa cho Tô Hoán.
“Anh chưa vận động nhiều nên không cần lau mồ hôi! Cảm ơn!” Tô Hoán thoải mái nhún vai, kể vài câu chuyện thú vị. Chờ Tề Mẫn Mẫn bị anh chọc cười run rẩy nhưng mà chờ mãi cũng không thấy Tề Mẫn Mẫn cười sảng khoái.
“Tô tiên sinh, tôi chỉ muốn xin anh ký tên cho tôi thôi.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói. Giai Tuệ cực kỳ thích Tô Hoán, nếu như đưa chữ ký của Tô Hoán cho Giai Tuệ, cô ấy còn không vui đến chết sao?
“Thật ngây thơ!” Hoắc Trì Viễn lạnh mặt, thấp giọng nhẹ chê.
Tuy giọng nói của Hoắc Trì Viễn rất nhỏ, nhưng Tô Hoán vẫn nghe được. Anh nhận lấy khăn tay, tà mị cười nói: “Cái này có thể!”
“Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Tô Hoán còn chưa có ký tên xong, Hoắc Trì Viễn đã kéo bả vai Tề Mẫn Mẫn qua, cường thế mà dẫn cô rời đi.
“Này! Tiếu tiểu thư, chữ ký mà cô muốn!” Tô Hoán cười la lớn.