Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1281




Chương 1281

Nghe Hoắc Trì Viễn nói xong, Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt trốn xuống giường lớn.

“Chồng, em cầu xin tha thứ! Anh không phải lão già!” Tề Mẫn Mẫn nhảy đến trên giường, chắp hai tay thi lễ với Hoắc Trì Viễn.

“buổi chiều em nói ai là tổ gia gia?” Hoắc Trì Viễn đánh về phái Tề Mẫn Mẫn, đè ngã cô ở dưới người, tràn ngập uy hiếp chất vấn.

“Em nói ông nội của ba em.” Tề Mẫn Mẫn ha ha nở nụ cười hai tiếng: “Tổ gia gia của em, anh đừng dò số chỗ ngồi.”

“Tiểu phiến tử.” Hoắc Trì Viễn dùng một phát xé rách áo ngủ của Tề Mẫn Mẫn, trừng phạt cắn lên xương quai xanh của cô.

“a, giết người!” Tề Mẫn Mẫn vừa né tránh vừa kêu to.

“Em muốn để cho tất cả mọi người trong tòa biệt thự này biết nửa đêm rồi mà hai ta không ngủ còn làm vận động, thì cứ việc kêu!” Hoắc Trì Viễn nói xong, che lại môi cô…

Có lẽ ngày hôm qua thật sự mệt mỏi, có lẽ là bởi vì trở lại phòng ngủ nên Hoắc Trì Viễn hành hạ cô rất lâu, lần đầu tiên Tề Mẫn Mẫn tỉnh sớm hơn Hoắc Trì Viễn.

Nhìn anh ngủ rất sâu, cô nhẹ nhàng nhéo cái mũi của anh. Thấy anh không tỉnh, cô lại bướng bỉnh tóm lấy môi dưới của anh kéo ra.

Đột nhiên Hoắc Trì Viễn há mồm, cắn ngón tay của cô: “Hưng trí cao như thế, có phải chơi đến vui lắm không?”

“Không cần, không cần, anh cứ ngủ đi!” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng lấy ngón tay ra, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

“Mặt trời đã nắng đến mông, lại còn ngủ?” Hoắc Trì Viễn dùng lực vỗ mông cô, cười nói.

“KHốn kiếp.” Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái, làm bộ như cực kỳ đau nói: “Chồng, anh lại ngủ cùng em đi.”:

Không phải cô cố ý muốn đánh thức anh, chỉ là muốn mò mẫm mặt anh thôi.

Biết anh thiếu ngủ, cô không nên đánh thức anh./

“Anh đã dậy từ sớm, chỉ là không nỡ rời giường.” Hoắc Trì Viễn xoay người áp lên Tề Mẫn Mẫn, mổ lên môi của cô.

“Vừa rồi anh gạt em?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn trừng to mắt.

Nếu anh dậy sớm như thế, thì anh nên biết là cô nắm mũi anh. Vậy mà còn giả bộ ngủ.

“Là nhìn em hứng trí như thế, không nỡ phá hoại tâm tình tốt của ai đó.” Hoắc Trì Viễn cưng chiều nói.

Tề Mẫn Mẫn thấy đầu anh bỏ xuống càng thấp, khẩn trương liếm môi: “Cái đó, Hoắc Trì Viễn, em đói.”

Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ quăng môi mỏng, nằm vật xuống bên người Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ cong mắt cười.

Nghe được anh dùng lực hít thật sâu, trong lòng cô hiện lên cảm giác kiêu ngạo.

Người đàn ông này có nhiều yêu thương cô, mới có thể phanh lại khẩn cấp như thế?

Đột nhiên anh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Anh đi xem phòng bếp có gì ăn.”

“Bà nội quản gia không ở đây sao?” Nghe được Hoắc Trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn có chút bồn chồn.