Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1270




Chương 1270

Cô cười, trả lời: ‘Anh biết em tốt với anh là được. Lễ vật cho bà mối phải lớn một chút nha!’

Hoắc Nhiên: ‘Chị phải phát lì xì cho tụi em mới đúng. Chị dâu nhỏ, chị là trưởng bối đó!’

Tề Mẫn Mẫn: (Icon tức giận) ‘Cho anh vài giọt thuốc màu, anh muốn mở phường nhuộm sao? Ông già à, Giai Tuệ còn chưa đồng ý anh nhé! Có lễ vật hay không nào?’

Hoắc Nhiên: (Icon hoảng sợ cắn tay) ‘Sẽ cho sẽ cho! Sẽ gửi em một phong bao thật lớn mà!’

Tề Mẫn Mẫn: ‘Thấy anh hiếu thuận như vậy. Mỗi ngày em sẽ nói tốt cho anh một câu.’

Hoắc Nhiên: ‘Đa tạ! Em thật sự là chị dâu lớn!’

Tề Mẫn Mẫn gửi một icon le lưỡi nghịch ngợm qua.

Cô và Hoắc Nhiên không thể nào giống chị dâu trưởng và em chồng, ngược lại có chút giống bạn bè. Có lẽ bởi vì Hoắc Nhiên chưa trưởng thành, cả ngày hi hi ha ha. Cô thậm chí còn nghĩ anh chỉ bằng tuổi cô thôi.

Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”

“Em đang vơ vét tài sản của anh Hoắc Nhiên nha!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói.

“Vơ vét tài sản?” Hoắc Trì Viễn khó hiểu nhướng mày.

Tề Mẫn Mẫn nhảy khỏi xích đu, chạy tới ôm eo Hoắc Trì Viễn, úp mặt sau lưng anh: “Em đòi anh ấy phong bao lì xì nha. Em xe tơ hồng cho anh ấy mà, dù thế nào anh ấy cũng phải cho em một phong bao lì xì để cảm tạ nha!”

“Em đó! Thật nghịch ngợm mà!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ cười cười.

Anh biết cô không cần tiền bạc, chỉ là muốn chọc Hoắc Nhiên ột chút.

“Ai bảo anh ấy trêu em chứ?” Tề Mẫn Mẫn khí phách ngẩng mặt lên.

“Đúng là phải dạy dỗ!” Hoắc Trì Viễn lập tức đồng ý gật đầu.

“Hoắc Trì Viễn, sau khi tỉa cây xong, chúng ta đi thăm bác gái đi!” Tề Mẫn Mẫn nhìn về phía biệt thự Tưởng gia, nói với Hoắc Trì Viễn.

Mấy ngày rồi không đến thăm bác gái, không biết sức khỏe bà thế nào rồi.

“Nghe nói chủ nhật hàng tuần em thường đến nói chuyện với bác gái!” Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn khen ngợi.

Mặc kệ có phải xuất phát từ sự áy náy, Tề Mẫn Mẫn quan tâm đến bác gái Tưởng giống như mẹ ruột. Bác sĩ Vương nói với anh Tiểu Nhiễm tốt như thế nào, nói cô thiện lương, hiểu lòng người, nói cô chọc bác gái cười ra sao.

Anh cực kỳ vui vẻ.

“Bác ấy chỉ có một mình mà. Chỉ có những lúc rảnh rỗi, em mới có thể đến thăm bác. Em hi vọng bác gái có thể buông bỏ tất cả, quên đi nỗi đau.” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ nói: “Em cũng muốn trả nợ mà thôi!”

Hoắc Trì Viễn trầm mặc nhìn Tề Mẫn Mẫn, sau đó mới lấy tay không cầm kéo, xoa đầu cô: “Anh cùng trả nợ với em!”

“Anh không sai, anh cũng là người bị hại mà!” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt lấy eo Hoắc Trì Viễn, buồn bã nói.

“Tất cả đều qua rồi! Anh cũng không quan tâm đến nó nữa!” Hoắc Trì Viễn xoay người, ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, nghiêm túc nói. “Chúng ta không nói đến chuyện quá khứ nữa. Anh là ông xã em, giao mọi việc cho anh. Em nợ thì cũng chính là anh nợ. Nhóc con, chúng ta là một thể.”

“Ừm!” Tề Mẫn Mẫn cảm động hít hít mũi.

Hoắc Trì Viễn vỗ vỗ mặt cô, yêu chiều nói: “Ra xích đu ngồi một chút đi. Anh còn tỉa thêm một chút!”