Chương 127
Tề Lạc cắn môi, thương tâm cúi đầu, liền tủi thân ngoắc một chiếc taxi.
Nhìn Tề Lạc rời đi, Tề Mẫn Mẫn bĩu môi:”Thật giả dối! Giống y như mẹ nó! Hèn hạ!
“Đừng nóng giận. Cậu không phải đã nói, không cần sự tồn tại của con bé ấy. Cô bé không thể phá hỏng được tình bạn mười lăm năm của chúng ta. Hơn nữa, tớ đối với cô bé không có hảo cảm, cô bé cũng sẽ không có cơ hội chen vào.” Ninh Hạo dịu dàng khuyên Tề Mẫn Mẫn.
“Lớp trưởng, thực ra tớ không có quyền quản cậu hẹn hò với bạn gái như thế nào.” Tề Mẫn Mẫn vẻ mặt tội lỗi nhìn Ninh Hạo.
“Tớ thật sự đối với em gái cậu không có cảm giác. Bằng không tớ đã đưa cô bé về nhà rồi.”
Sau khi tạm biệt với Ninh Hạo, Tề Mẫn Mẫn trở lại phòng bệnh. Nhìn thấy ba đang ngủ, cô nằm úp sấp ở trên giường, vuốt tóc ba. Vài ngày như vậy, tóc ba đã trắng hơn một nửa. Ông không chỉ lo nghĩ chuyện của công ty, bệnh tật, mà còn cả chuyện của cô.
Từ trong phòng vệ sinh đi ra, Dương Nguyệt Quyên nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, liền mang hoa quả vừa rửa xong đặt lên bàn, nói với cô: “Tề Mẫn Mẫn, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“giữa chúng ta không có gì để nói!” Tề Mẫn Mẫn cũng không thèm nói: “Bà muốn chăm sóc ba tôi thì xin hãy yên lặng, không muốn thì mời về nhà!”
“Đứa nhỏ này! Sao không hiểu chuyện như vậy!” Dương Nguyệt Quyên bất mãn trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Tôi phân biệt được đâu là thị phi!” Tề Mẫn Mẫn cao ngạp nhìn Dương Nguyệt Quyên: “Bà muốn nói gì tôi đều biết, tôi nên làm thế nào tôi đều rõ ràng, không cần bà tới nói cho biết nên làm thế nào.”
“Tốt nhất là cô nên biết! Tập đoàn thuốc Bằng Trình đổ vỡ, cô cũng không còn là gì nữa! Thảm không chỉ có hai mẹ con tôi đâu!” Dương Nguyệt Quyên oán hận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Năm đó, khi bà mang thai, Tề Bằng Trình liền ném cho bà một tờ chi phiếu để bà phá thai rời đi. Sau khi Nhã Lam mất, bà mang theo con đến xuất hiện trước mặt ông, ông nhìn thấy Tiểu Lạc xanh xao vàng vọt liền sinh lòng áy náy. Bà cho là về sau mẹ con bà có thể trở thành chủ nhân Tề gia, không nghĩ tới Tề Bằng Trình lại bởi vì băn khoăn cảm giác của Tề Mẫn Mẫn mà kéo dài đến năm năm. Nếu không phải bà lấy cái chết để uy hiếp, vốn dĩ Tề Bằng Trình không hề đồng ý cưới bà. Bà và Tiểu Lạc chịu uất ức mấy năm nay đều là vì Tề Mẫn Mẫn!
“Dì, dì hiểu lầm rồi. Tập đoàn thuốc Bằng Trình bị đổ, tôi còn có Hoắc Trì Viễn. Hai mẹ con bà mới là hai bàn tay trắng chân chính. Dì à, cho bà làm người nghèo một lần nữa, nói vậy chắc bà sẽ điên mất?” Tề Mẫn Mẫn trào phúng hỏi han.
Một người phụ nữ không từ thủ đoạn trêu chọc đàn ông có vợ, làm sao có thể bỏ được tài sản hàng trăm triệu, trở lại gian khổ đây?
“Cô nghĩ rằng tôi chỉ nhìn thấy tiền bạc của ba cô sao? Tề Mẫn Mẫn, cô đang vũ nhục chính ba cô. Từ ngày đầu tiên đi làm tôi đã yêu ba cô rồi.”
Dương nguyệt Quyên không thể thừa nhận lúc mình theo Tề Bằng Trình, vẫn còn chưa chia tay với bạn trai. Tề Bằng Trình là một tổng giám đốc vô cùng mị lực, nhưng bà không muốn ở cùng với đàn ông có vợ, không thể chỉ đơn giản là vì ông có mị lực, mà còn bởi vì ngay lúc đó ông là một nhân vật oai phong lừng lẫy của thành phố A. Đi theo ông, dù chỉ là tình nhân, cũng là vinh hoa bất tận hưởng. nhưng là không nghĩ tới năm năm ngắn ngủi này, tập đoàn Bằng Trình liền lâm vào khốn đốn, phong quang không thấy đâu. Mà đầu sỏ gây nên chuyện này chính là người đang đứng trước mặt bà – Tề Mẫn Mẫn.
“Trêu chọc đàn ông có vợ, vậy mà da mặt vẫn dày như thế. Dì à, bà đúng là cho tôi mở rộng tầm mắt.” Tề Mẫn Mẫn nói móc nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Dương Nguyệt Quyên tức giận vung tay lên, hướng về phía Tề Mẫn Mẫn. Nào ngờ tốc độ của Tề Mẫn Mẫn còn nhanh hơn, tay bà còn chưa đi xuống, trên gương mặt đã bị một cái tát đập vào, đau đớn khiến bà ta choáng váng.