Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1246




Chương 1246

Nghĩ muốn thật nhanh rời xa anh, kết quả thế nào mà lại cứ đến gần.

Nếu cô không thương anh thì sao khó như thế?

“Giai Tuệ, cậu không cao hứng sao?” Tề Mẫn Mẫn nhận ra cảm xúc của Giai Tuệ không đúng, lập tức lo lắng hỏi han.

Ánh mắt của Vương Giai Tuệ phức tạp nhìn thoáng qua Ninh Hạo, cười lắc đầu: “Không có, mình rất cao hứng. mình chỉ đang suy nghĩ hai chúng ta ở gần nhau, chắc không treo được.”

“Đâu chỉ treo không được, là nhất phi trùng thiên.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói.

“Mình không lợi hại như thế.” Ninh hạo đỏ mặt nói.

“Là không lợi hại. Mỗi lần đều có thể thành công giải được 50% bài khó trở lên. Mình và Giai Tuệ ngu ngốc tự do phát huy một chút, đã vọt vào tốp 10.” Tề Mẫn Mẫn cươi nói.

Lời của cô không chỉ làm Vương Giai Tuệ cười, cả Ninh Hạo cũng theo đó cười rọ lên.

“Hai cậu không ngu ngốc, chỉ là cơ sở hơi yếu một chút. Nên cố gắng thêm nhất định sẽ tiến bộ.” Ninh hạo sờ đầu Tề Mẫn Mẫn, ý thức được hành động của mình có chút hơi quá, anh khẩn trương thu tay, xấu hổ ho khan một tiếng.

“Hoắc Trì Viễn nhà mình luôn mắng mình là heo.” Tề Mẫn Mẫn thè lưỡi.

“Đó là bởi vì cậu ăn quá nhiều, không phải vì cậu ngu dốt.” Vương Giai TUệ cười nói.

“Mình đâu nào… có thể ăn…” Tề Mẫn Mẫn chột dạ cười nói.

“Là ai một bữa ăn 300 con tôm? Mình đúng là nghe anh hai Cố nói qua sự nghiệp to lớn của cậu.” Vương Giai Tuệ bật cười.

Lúc tiếp xúc với Hoắc Nhiên, cô biết thêm được nhiều chuyện lý thú của Tề Mẫn Mẫn.

Ví dụ như cô rất cố chấp với con tôm.

“Đó là bởi vì Hoắc Trì Viễn cứ bóc, mình cũng chỉ có thể ăn. Ăn ăn, không cẩn thận liền ăn hết cả đĩa. Mình thật sự không muốn.” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt thề.

“Được, đùa cậu đấy.” Vương Giai TUệ kéo tay Tề Mẫn Mẫn xuống.

“Hoắc Trì Viễn đối với cậu thật tốt.” Trong lòng Ninh Hạo có chút đau, nhưng không thể không thừa nhận Hoắc Trì Viễn đối với Tề Mẫn Mẫn vô cùng tốt.

Con tôm khó bóc gì đó, để anh bóc mười con anh đã thấy phiền, thậm chí Hoắc Trì Viễn còn bóc cả 300 con, đơn giản chỉ là Tề Mẫn Mẫn thích ăn, đơn giản là cô không bảo dừng.

Cưng chiều như thế, không phải người bình thường có thể làm được.

“Nha đầu, này, ở trong phúc mà không biết phúc.” Vương Gia Tuệ nhéo mặt cô, trêu chọc nói: “Nếu đổi thành mình, mình đã không nỡ để cho người đàn ông của mình bị vỏ tôm phá tay.” Một chút cũng không nỡ.”

“A?” Tề Mẫn Mẫn sửng sốt.

Giai Tuệ nói khiến cô nhìn thẳng vào vấn đề này lần đầu tiên.

Cho tới bây giờ cô chưa từng quan tâm Hoắc Trì Viễn có bị đau hay không.

Đột nhiên cô tự trách cắn môi.

Cô không cần ăn con tôm nữa.

Hoắc Trì Viễn không có ở đây, Tề Mẫn Mẫn vừa nghĩ đến anh vừa liều mạng học tập.

Tan học rồi, ba người liền đến nhà cô, ăn xong bữa cơm bà quản gia tỉ mỉ nấu nướng, liền ngồi trong phòng khách cùng nhau làm bài tập.