Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1238




Chương 1238

“Con biết! Nhưng con vẫn nhớ anh ấy!” Tề Mẫn Mẫn nhào vào lòng dì Lưu, khổ sở nức nở.

Dì Lưu cũng không biết an ủi thế nào. Đột nhiên, bà thấy một lá thư để trên bàn trà, bà vội vàng vỗ bả vai Tề Mẫn Mẫn: “Có thể là Cố tiên sinh viết cho con!”

Tề Mẫn Mẫn lập tức cầm lấy phong bì, lấy thư ở bên trong ra.

Nét chữ rồng bay phương múa hiện ra trên giấy.

“Vợ à,

Lúc em tỉnh dậy thì anh đã ngồi trên máy bay đi W thị. Nhìn em ngủ ngọt ngào như vậy, thật không đành lòng, luyến tiếc phải rời đi. Nhưng anh vẫn phải đi, rất nhiều việc đang chờ anh. Buổi tối sẽ chịu đòn nhận tội với em.

Yêu em,

Hoắc Trì Viễn”

Nhìn đến câu “Buổi tối sẽ chịu đòn nhận tội.” nước mắt Tề Mẫn Mẫn thi nhau chảy xuống.

“Đồ ngốc! Ai trách anh chứ?” Tề Mẫn Mẫn ôm bức thư vào ngực, giống như ôm Hoắc Trì Viễn vào lòng.

“Khóc xong rồi thì xuống ăn cơm.” Dì Lưu đứng dậy, để Tề Mẫn Mẫn ở lại một mình.

………………..

Lúc ăn cơm, thần kinh Vương Giai Tuệ có chút hoảng hốt.

Lý Á Lệ rốt cuộc không nhịn được, lấy đũa gõ vào bát con gái:”Mấy ngay nay sao con cứ như người mất hồn vậy?”

“Không ạ!” Vương Giai Tuệ mau chóng ngồi thẳng lại, lắc đầu phủ nhận.

“Có phải liên quan đến Hoắc Nhiên không?” Lý Á Lệ quan tâm hỏi, “Cậu ta bị con chọc tức, không quan tâm đến con nữa đúng không?”

“Vì sao cứ phải là con chọc Hoắc Nhiên mà không phải là anh ta chọc con?” Vương Giai Tuệ bất mãn kháng nghị.

Mẹ cô muốn thiên vị con rể sao?

“Mẹ còn không hiểu con sao, làm người ta tức giận chỉ có con thôi. Hoắc Nhiên nhẫn nại với con như vậy, nhất định là con không hiểu chuyện đi chọc tức người ta.” Lý Á Lệ hừ một tiếng.

“Con nào có chọc anh ta. Anh ta không đến nhà chúng ta vì phải đi công tác!” Vương Giai Tuệ bĩu môi, buồn bực nói.

“Hoắc Nhiên đi công tác?” Lý Á Lệ liền hiểu ra, “Hóa ra con bé này hai ngày nay buồn bã là do nhớ người yêu.”

“Cái gì mà người yêu? Khó nghe chết đi được! Bọn con chỉ là bạn bè! Bạn bè bình thường thôi!” Vương Giai Tuệ đảo cặp mắt trắng dã.

…………………..

Hôm nay Tề Mẫn Mẫn và Vương Giai Tuệ đi học đều lơ đễnh, bị cô giáo gọi lên bảng trả lời câu hỏi đểu sai lầm chồng chất.

Ninh Hạo quan tâm nhìn Tề Mẫn Mẫn, lại nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ.

Hai người này bị làm sao vậy?

Anh lặng lẽ viết mấy dòng ra giấy, đẩy sang bên cạnh:”Tề Mẫn Mẫn, cậu và Giai Tuệ làm làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Tề Mẫn Mẫn lắc lắc đầu.