Chương 123
“Xem ra không quá vào ngày bác sẽ dồi dào sinh khí trở lại.”Ninh Hạo dường như bị hút theo sự vui vẻ của Tề Bằng Trình, cũng cười thật thoải mái.
Tề Mẫn Mẫn nhìn cha, tâm tình cũng trở nên sáng lạn:”Bác sĩ nói cha hồi phục không tồi.”
“Chỉ cần Tề Mẫn Mẫn được vui vẻ, bác cũng sẽ vui vẻ.” Tề Bằng Trình nắm chặt bàn tay cô, lời nói sâu xa:”Bảo bối, không cần để ý đến cha, chỉ cần con hạnh phúc là được.”
“Ông già, ông nói cái gì vậy? Nếu cha không khỏe, con làm sao hạnh phúc được?” Tề Mẫn Mẫn sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn, bất mãn quở trách cha.
Tề Bằng Trình vui mừng vỗ bàn tay của con gái, không nói gì thêm nữa.
Ông bây giờ chỉ có thể cầu nguyện thời gian trôi qua nhanh một chút, nhanh chóng làm cho Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn. Như vậy ông có thể vơi đi sự áy náy vì đã làm Tề Mẫn Mẫn tổn thương. Về phần Hoắc Trì Viễn oán hận ông, thì cứ trút tất cả lên ông. Ông cũng nghĩ thông rồi, tâm huyết cả đời không thể so sánh được với tươi cười vui vẻ của con gái bảo bối.
Ông nhìn qua Ninh Hạo, đứa trẻ này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất trầm ổn, là một người có thể tin tưởng được.
Tề Lạc tiến tới, vòng tay qua bả vai Tề Mẫn Mẫn, cười khẽ lè lưỡi với cha:”Cha, cha đang nói cái gì đó? Chị con cùng với anh rể không phải sống rất tốt sao? Anh rể bận rộn như vậy mà còn muốn đích thân đến đón chị, thật làm cho người ta hâm mộ!”
Đúng lúc này Dương Nguyệt Quyên bưng cặp lồng cơm tiến vào, nghe được con gái nói vậy, cũng phụ họa thêm mấy câu:”Hoắc Trì Viễn đối với Tề Mẫn Mẫn rất tốt, cha con cuối cùng cũng có thể an tâm rồi.”
“Cảm tạ dì đã ban tặng, con hiện tại quả thực rất hạnh phúc.” Tề Mẫn Mẫn cao ngạo liếc nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Dương Nguyệt Quyên nhận lấy hận ý của Tề Mẫn Mẫn, chỉ có thể xấu hổ cười to, xoay người chăm sóc Tề Bằng Trình:”Tôi biết ông thích nhất ăn món tôm này. Ông mau nếm thử đi.”
“A? vậy tôi sẽ ăn nhiều một chút.” Tề Bằng Trình cười ngồi thẳng người.
Dương Nguyệt Quyên muốn chăm sóc Tề Bằng Trình ăn cơm, Tề Mẫn Mẫn tiến lên quay mông lại, đoạt lấy cặp lồng cơm nói:”Để tôi.”
“Ba, há mồm nào.” Tề Mẫn Mẫn giống như đang dỗ trẻ đút sủi cảo cho Tề Bằng Trình.
Ông được sủng ái mà kinh ngạc hưởng thụ sự chăm sóc của con gái, giống như đang ăn sơn hào hải vị.
“Có ngon không ạ?” Tề Mẫn Mẫn cố ý lớn tiếng hỏi.
“Chỉ cần là con gái bảo bối của ba đút, thuốc độc cũng trở thành mật ngọt.” Tề Bằng Trình cảm động nói.
Trước ngày hôm qua, ông còn tưởng rằng con gái sẽ hận ông, lại không tha thứ cho ông. Ông chẳng thể nghĩ tới còn có thể hưởng thụ niềm vui từ sự tận hiếu của con gái tuổi già.
“Biết con thương ba đúng không?” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo nói: “Con cũng không phải ai cũng hầu hạ.”
“Biết mà.” Tề Bằng Trình tràn ngập ẩm ướt trong hốc mắt Đây là ông không biết được con gái như thế nào sao.
Dương Nguyệt Quyên ghen ghét nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái. Bà tân khổ ải lao hồi lâu mới làm được sủi cảo, không lấy được công, ngược lại còn tăng giá cho Tề Mẫn Mẫn.
Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn đi qua, cười đề nghị: “Chị, chúng ta mời anh Hạo đi ăn gì đi!”
Tề Mẫn Mẫn giờ mới ý thức được chính mình chỉ lo tranh đấu với Dương Nguyệt Quyên mà đặt Ninh Hạo sang một bên, lập tức xấu hổ nhìn Ninh Hạo: “Lớp trưởng, cậu đói bụng không?”
“Không sao.” Ninh Hạo cười cười.
Tề Mẫn Mẫn đưa cặp lồng vào trong tay Dương Nguyệt Quyên, lãnh đạm nói: “Làm phiền dì.”