Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1216




Chương 1216

“Chủ nhiệm Ứng? Đã mấy ngày không gặp rồi. Khi nào thì qua đây thế, bác nấu canh cho cháu.” Tưởng phu nhân cười hỏi.

“Cháu phải đến Đại học Q làm giảng viên 1 khóa, cho nên mấy ngày nữa cũng không thể qua thăm bác được rồi.” Ứng Mẫn đầy xin lỗi nói.

“Phải đi rồi sao?” Tưởng phu nhân có chút mất mác, “Vậy cháu làm việc cẩn thận, bác ở nhà cũng không có chuyện gì đâu.”

“Chờ cháu đi công tác về, cháu liền qua thăm bác nhé.” Ứng Mẫn ôn nhu cười nói.

“Được, được, được. Đến lúc đó nhớ báo trước cho bác biết, bác nấu canh cho cháu.” Tưởng phu nhân vui vẻ cười rộ lên.

“Bác gái, chuyến đi đến thành phố B công tác lần này của cháu, sẽ không thể thường xuyên về thành phố A được. Lần này cháu thật sự không thể xem bệnh cho bác được rồi. Bác không thoải mái thì cứ tìm Hoắc Trì Viễn. Anh ấy tuy không thể mổ cho bác, nhưng đúng bệnh bốc thuốc thì anh ấy vẫn là chuyên gia.” Ứng Mẫn không quên nhắc nhở Tưởng phu nhân.

“Cậu ấy bận rộn như vậy, bác cũng không muốn quấy rầy thêm. Chờ cậu ấy qua bác lại cùng cậu ấy nói chuyện. Dù sao nếu khối u cũng lớn lên, bác cũng không vội.” Tưởng phu nhân cười nói.

Nghe thấy Tưởng phu nhân nói, Ứng Mẫn lập tức tức giận cắn môi một cái.

Cô ta đã nhiều lần nhắc nhở Tưởng phu nhân nói chuyện bà thường hay đau đầu cho Hoắc Trì Viễn biết, để cho Hoắc Trì Viễn vì khối u trong đầu bà ta mà không thể không tìm đến cô, Tưởng phu nhân này thật không biết nghe lời!

“Có bệnh liền không thể trì hoãn được. Sao có thể không vội chứ?” Ứng Mẫn vội vàng nói. Trong giọng nói không hề che dấu trách cứ.”Bác không chủ động nói cho Hoắc Trì Viễn biết, thì anh ấy chỉ vội cùng cô vợ nhỏ của mình ân ân ái ái mà thôi, chứ nào đâu nghĩ đến bác?”

“Bác nhớ rồi. Chúc cháu thuận buồm xuôi gió.” Tưởng phu nhân cười nói sang chuyện khác, “Đến thành phố B nhớ báo cho bác một cái tin bình an.”

“Dạ. Cháu sẽ. Bác gái, hẹn gặp lại!” Ứng Mẫn ôn nhu nói tạm biệt.

Ăn cơm xong, Hoắc Nhiên và mọi người lại hàn huyên một lúc.

“Anh thật sự phải đi rồi.” Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua đằng sau, đứng dậy nói.

Vương Giai Tuệ vừa nghe thấy anh phải đi, lập tức đứng lên: “Bọn em đưa anh đi.”

Ánh mắt của Hoắc Nhiên phức tạp nhìn cô, không nói gì.

Hoắc Trì Viễn vỗ vai anh, cười nói: “Đi thôi!”

“A…” Hoắc Nhiên nhớ tới hòm thuốc, xoay người cung kính khom lưng nói với Tề Bằng Trình: “Bác trai, có rảnh sẽ trở lại thăm bác.”

“Đi đi, thuận buồm xuôi gió.”

Tề Mẫn Mẫn lên trước, ôm cánh tay của Vương Giai TUệ, cười khẽ nói: “Thất thần làm gì thế, đi thôi!”

Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên đang im lặng ở phía trước, tràn ngập cảm giác bất lực.

Anh càng khách khí với cô, cô càng bi thương.

Cô tình nguyện để anh lại nắm lấy gương mặt cô, gọi cô là vợ bé nhỏ.

Hoắc Nhiên vào trong xe, ai cũng không để ý trực tiếp ngồi vào ghế sau.

Vương Giai TUệ nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên ở bên trong, không biết có nên vào hay không. Cô kéo quần áo của Tề Mẫn Mẫn, muốn để cho cô cũng ngồi cùng cô ở ghế sau.