Chương 120
“Hận!” Tề Mẫn Mẫn nũng nịu hừ một tiếng, “Rõ ràng là lỗi của con, cha không nên thừa nhận thay con, làm cho Hoắc Trì Viễn hận cha năm năm. Có người ngốc như vậy sao?
Tề Bằng Trình hiểu ra Tề Mẫn Mẫn không phải tức giận thật mà là thật đau lòng, liền cảm khái ôm chặt Tề Mẫn Mẫn:”Cục cưng bảo bối, cha có thế nào cũng không sợ, chỉ cần con hạnh phúc.”
“Sao ba lại có thể đoán được Tề Mẫn Mẫn sẽ hạnh phúc?” Tề Mẫn Mẫn ghé vào ngực ba, khó hiểu nhìn đối phương. Hoắc Trì Viễn thích cô, nhưng nhỡ đâu anh không thích cô thì sao?”
“Kế này đúng là Nguyệt Quyên nghĩ ra, nhưng ba cảm thấy khả thi nên mới để cho cô ấy đi làm. Nha đầu, con đừng trách dì, bà ấy cũng là gấp đến không còn cách nào mới đưa ra hạ sách như thế. Vừa rồi, chúng ta đều cảm thấy người đàn ông như Hoắc Trì Viễn, nếu bị người ta bới móc, chắc chắn không đặt thể diện, thứ hai, ba cảm thấy người chính trực như Hoắc Trì Viễn, chắc chắn sẽ không động chạm đến con gái của ba xong rồi còn làm tổn thương con. Ba đưa ra rất nhiều suy đoán, đều là kết cục kết hôn này.” Tề Bằng Trình thông minh lanh lợi nói: “Con gái của ba xinh đẹp như vậy, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ yêu con.”
“Ba, anh ấy đối rất tốt với con. Nhưng vẫn sợ.” Nguyên nhân cô sợ hãi mà thân thể run rẩy.
“Người biết sự thật ngoài ba ra chỉ có Nguyệt Quyên, tất cả chứng cớ đều đã bị tiêu hủy, mặc dù Hoắc Trì Viễn muốn tra ra sự thật cũng không thể được. Bảo bối của ba, con ngàn vạn lần không được thừa nhận, biết không?” Tề Bằng Trình lo lắng dặn dò.
“Ba muốn vĩnh viễn mang tiếng xấu này sao?” Tề Mẫn Mẫn đau lòng nhìn ba mình.
“Ba đã mang nó năm năm, thêm vài năm nữa cũng không sao.” Tề Bằng Trình cảm khái nói: “Chuyện này ba xử lý cũng có vấn đề, để cho Hoắc Trì Viễn lại đến trả thù.”
“Tề Mẫn Mẫn đập vào ngực ba một cái, đang nghe đến đối phương hút khí lạnh khi đó, đột nhiên nhớ tới ba vừa phẫu thuật xong, cô lập tức bối rối ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Ba, ba rất khó chịu sao?”
“Không sao, sức khỏe của ba rất tốt.”
Nhìn thấy ba không nỡ để cô lo lắng, trong lòng cô vừa khó chịu lại cảm động và đau lòng.
Cô bưng lên bát canh gà trên bàn, chăm sóc nhìn ba nói: “Ba à, há miệng đi!”
Tề Bằng Trình không nghĩ tới đời này còn có thể nhìn cô hầu hạ mình như thế, hai mắt cảm động chan chứa nước.
….
Hoắc Trì Viễn đang đưa Smith đi thăm công ty, nhận được điện thoại của cô gọi đến. Anh nói với Smith một câu xin lôi, sau đó đi qua một bên nghe máy.
“Nha đầu, sao thể?”
“Em không sao, chỉ nhắc nhở anh lúc ăn cơm không được uống rượu.” Tề Mẫn Mẫn nói thật ngọt ngào, tan chảy trái tim anh.
“Nhớ rồi.” Âm thanh của Hoắc Trì Viễn vô cùng dịu dàng.
“Nếu anh uống rượu, xằng bậy ôm lấy Lynda, anh cũng đừng nghĩ muốn gặp em nữa!” Tề Mẫn Mẫn uy hiếp nói.
“Không dám!” Hoắc Trì Viễn theo bản năng lau trán: “Nha đầu, em yêu tâm, anh tuyệt đối không xằng bậy!”
“Chú à, tôi rất ghen tỵ.” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên trở nên cực kỳ thương cảm: “Suy nghĩ đến người ở bên cạnh anh mỗi cạnh đều mang theo bom nổ dưới nước như thế, tôi liền thấy không thoải mái.”
“Bom nổ dưới nước?” Nghe được từ ngữ miêu tả của cô, Hoắc Trì Viễn không khống chế nổi cười ra tiếng. anh nhìn về phía Smith đang nói chuyện với vợ mình và Lynda, không khỏi bội phục sức tưởng tượng của cô.