Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1185




Chương 1185

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Tương và Hoắc Nhiên đang nhìn mình vô cùng hứng thú, mặt lập tức đỏ bừng. Cô dùng sức đẩy Hoắc Trì Viễn ra:”Hoắc Trì Viễn….có người…..”

Hoắc Trì Viễn vẫn không nhúc nhích, cố mút lấy đầu lưỡi Tề Mẫn Mẫn, không buông tha cô, trầm giọng nói: “Chính là hương vị này.”

“A?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Hương vị Laffey năm 1982. Em đã được nếm rồi đấy.” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh trả lời.

Tề Mẫn Mẫn rốt cục cũng hiểu được ý của Hoắc Trì Viễn.

Anh hôn cô trước mặt Hoắc Nhiên và Hoắc Tương, là muốn cho cô “nếm thử” hương vị Laffey trong miệng anh!

Cô muốn uống rượu vang, chứ không phải muốn biết Laffey có vị như thế nào!

Đúng là bá đạo!

Cô đẩy Hoắc Trì Viễn ra, nhảy dựng lên khỏi lòng anh.

Hoắc Trì Viễn duỗi cánh tay dài, thoải mái túm Tề Mẫn Mẫn lại đặt cô ngồi lên đùi rồi thô giọng nói:”Ngồi ngoan! Đọc sách!”

“Anh, anh cũng quá bá đạo rồi!” Hoắc Tương đung đưa ly rượu vang, tươi cười xinh đẹp nói.”Chẳng qua chỉ là rượu vang, chị dâu nhỏ uống một ly cũng không sao mà”

“Uống rượu của em đi! Không cần em nhiều chuyện đi quan tâm chuyện của người khác!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn Hoắc Tương liếc mắt một cái.

“Anh đang muốn biến chị dâu nhỏ trở thành đóa hoa được nuôi trồng trong nhà ấm sao?” Hoắc Tương buồn cười nhìn anh cả.

“Sai!” Hoắc Trì Viễn siết chặt bàn tay đang để bên hông Tề Mẫn Mẫn, anh mắt nóng bỏng sáng rực, anh cụng trán vào trán cô, “Là công chúa bị nhốt trong tòa thành.”

Nghe Hoắc Trì Viễn nói, toàn bộ bất mãn và tức giận của Tề Mẫn Mẫn đều biến mất.

Quên đi!

Không cho uống rượu phải không?

Cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào!

Cô giang tay ôm chặt cổ Hoắc Trì Viễn, vui vẻ cười nói:”Anh chính là hoàng tử đi cứu em sao?”

“Lại sai!” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng cọ râu vào mũi Tề Mẫn Mẫn, “Là quốc vương đi nhốt em lại! Anh muốn giam cầm em trong tòa thành của anh, không cho ai cướp đi!”

Hoắc Tương bất đắc dĩ lắc đầu:”Hết thuốc chữa! Anh hai, vì những người độc thân cạn một ly đi!”

“Cạn ly!” Hoắc Nhiên cụng ly với em gái, không kiềm chế được cười rộ lên.

Anh vốn muốn tìm anh trai mượn rượu giải sầu, không ngờ chạy đến thì bọn họ lại vợ chồng ân ái ngọt ngào.

“Giai Tuệ, rời giường đi! Hôm nay khai giảng, đến muộn không tốt đâu!” Lý Á Lệ gõ cửa phòng con gái.

“Con biết rồi ạ!” Vương Giai Tuệ nhắm mắt lại, ôm chầm gấu lớn ở đầu giường, âm thanh khàn khàn trả lời.

“Sao thế?” Nghe ra tiếng con gái không đúng, Lý Á Lệ khẩn trương mở miệng hỏi.