Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1182




Chương 1182

Đại não Vương Giai Tuệ như ngừng hoạt động.

“Mông… Bác sĩ Mông Cổ… Anh uống nhầm thuốc sao?” Vương Giai Tuệ né tránh, ý đồ ngăn cản xâm nhập của anh.

Hoắc Nhiên vẫn luôn tiêu sái, nhã nhặn, hôm nay sao lại đột nhiên biến thành người sói rồi vậy?

Hoắc Nhiên đột nhiên lui ra phía sau, hơi khom người, môi mỏng chỉ cách môi cô 1mm liền dừng lại: “Hạt tiêu nhỏ, anh không muốn tiếp tục chơi trò bạn tốt với em nữa. Hoặc là làm bạn gái của anh, hoặc là cái gì cũng không phải! Anh cho em thời gian suy nghĩ.”

Nói xong, Hoắc Nhiên liền đứng thẳng dậy, mở cửa xe nhét Vương Giai Tuệ vào bên trong.

Vương giai Tuệ suy nghĩ hỗn loạn liền bị Hoắc Nhiên ném vào trong xe, khuôn mặt anh lãnh khốc khởi động xe, nhìn cũng không nhìn cô một cái, trong lòng càng thêm rối loạn.

BMW dừng lại trước cửa nhà trọ của Giai tuệ, lần đầu tiên Hoắc Nhiên không có lịch thiệp xuống mở cửa xe. Anh chỉ lạnh lùng nhắc nhở cô: “Nhớ kỹ lời nói của anh! Trở về suy nghĩ cho thật tốt!”

Vương Giai Tuệ nhìn cánh cửa nhà quen thuộc, mờ mịt chớp chớp đôi mắt.

Anh vậy mà đã đưa cô về đến nhà rồi!

“Hoặc là làm bạn gái của anh, hoặc là cái gì cũng không phải!”

Lời nói của Hoắc Nhiên giống như dao găm lướt qua làn da cô, tuy không đau nhưng khiến trong lòng cô sinh ra sợ hãi.

“Hoặc là cái gì cũng không phải!”

Cô thật chỉ muốn làm bạn bè bình thường thôi sao?

“Đồ keo kiệt!”

Hoắc Nhiên sau khi nhìn thấy Vương Giai Tuệ đã đi vào nhà, đầu cũng không quay lại liền lái xe rời đi.

Mẹ Vương nhìn thấy con gái trở về, liền lập tức lên đón: “Tiểu Tuệ, con sao lại trở về? Không phải Hoắc Nhiên đưa con đi sao? Cậu ấy không phải là nói muốn đưa con đi ngắm pháo hoa sao.”

“A….” Vương Giai Tuệ không yên lòng a lên một tiếng.

Xem pháo hoa?

Anh đã sớm lên kế hoạch cho đêm nay rồi, nhưng một lời cũng không tiết lộ cho cô biết.

“Hoặc là làm bạn gái của anh, hoặc là cái gì cũng không phải!”

Tại sao cô càng chạy lại như càng lún sâu thêm đây.

Vương Giai Tuệ nhốt mình trong phòng ngủ, ngay cả mẹ gõ cửa cô cũng không mở. Cô cần thời gian để suy nghĩ thật tốt những lời Hoắc Nhiên đã nói.

Hoắc Nhiên dừng xe ở trước cửa biệt thự, dùng sức gõ cửa: “Mở cửa!”

Đang cùng Hoắc Trì Viễn dùng kính thiên văn ngắm nhìn bầu trời đêm, Tề Mẫn Mẫn nghe thấy tiếng nói liền kéo kéo vạt áo của Hoắc Trì Viễn: “Hình như là Hoắc Nhiên.”

“Xú tiểu tử! Đêm 15 chạy tới đây để làm chi?” Hoắc Trì Viễn bất mãn bĩu môi.

Anh đã đồng ý với Tề Mẫn Mẫn thời gian đêm nay chỉ thuộc về một mình cô, Hoắc Nhiên lại chạy tới đây thêm náo nhiệt.

“Bóng đèn lớn!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ, nói.

Hoắc Trì Viễn cất ống nhòm đi, tiện nắm lấy bàn tay Tề Mẫn Mẫn đi ra ngoài.