Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1167




Chương 1167

Trịnh Húc nhận ra Lynda không vui, lập tức kéo cô vào lòng, khàn giọng nói: “Thật ra, lúc trước, khi cô ấy rời đi, anh đã biết trước được kết quả như vậy. Cho tới bây giờ, anh chưa hề muốn tái hợp với cô ấy. Anh không chung tình được giống như Hoắc tổng, một lòng chờ đợi một người, chờ đợi một người phụ nữ đã bỏ rơi anh quay đầu. Hơn nữa, anh có một thứ còn trân quý hơn!”

“Coi như anh sáng suốt!” Lynda thỏa mãn cười. “Ngày mai thay khóa cho em. Em muốn đổi thành khóa vân tay. Trừ anh và em thì cũng không cho phép bất cứ ai vào trong nhà chúng ta!”

“Tuân lệnh! Nữ vương!” Trịnh Húc lập tức tôn kính trả lời.

Lynda vui vẻ cười rộ lên.

Trịnh Húc ôm eo Lynda, trầm giọng nói. “Ăn cơm đi!”

“Anh chắc chắn sẽ nuốt trôi chứ? Tưởng anh không muốn ăn chứ?” Lynda nghiêng đầu, cười hỏi.

“Còn chưa tin anh sao?” Trịnh Húc bất đắc dĩ mím môi, “Anh không được chung tình như Hoắc tổng đâu!”

“Đó không phải là chung tình mà gọi là ngu dốt!” Lynda cười hì hì rộ lên. Cô dùng sức vỗ Trịnh Húc đang sửng sốt, khí phách ra lệnh, “Ăn cơm đi!”

——

Lúc Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy trên bàn bày một đống đồ ăn quý giá: “Hoắc Trì Viễn, đây là anh ăn cơm hay ăn bạc vậy?”

“Đương nhiên là ăn cơm rồi!” Hoắc Trì Viễn cười, cầm bát tổ yến đưa đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn.

“Kỳ thật sức khỏe em đã tốt hơn rất nhiều rồi!” Tề Mẫn Mẫn cười ngọt ngào. “Anh đừng nuôi em thành bé mập đó!”

“Mập một chút cũng được, ôm thoải mái!” Hoắc Trì Viễn không hề ngần ngại nói. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy yếu của Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nhíu mày: “Em gầy quá!”

Lúc mới quen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô còn có chút thịt. Mà hiện tại, mặt cô gầy đi rất nhiều, khiến đôi mắt to, cằm nhọn có thể chọc đau người khác.

Là anh không bảo vệ được cô.

“Em muốn ăn tôm hùm đất sốt tương!” Tề Mẫn Mẫn cắn đũa, cau mày nói.

“Ở đây không có. Nếu không để anh bảo người ta đi mua một phần cho em?” Hoắc Trì Viễn vừa gắp co Tề Mẫn Mẫn một chút rau, vừa hỏi.

“Thật sao?” Tề Mẫn Mẫn lập tức hưng phấn hỏi lại.

“Ngày nào cũng ăn, em không ngấy sao?” Hoắc Trì Viễn kỳ quái liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Bà nội biết Tiểu Nhiễm thích ăn tôm hùm đất nên ngày nào trên mâm cơm cũng có một đĩa tôm hùm đất.

Anh cho rằng cô ăn ở nhà ngấy rồi nên cố tình dẫn cô đến nhà hàng chuyên đồ ăn đắt tiền hù chết người ở thành phố A mà cô vẫn còn thèm ăn món tôm hùm đất ít tiền kia.

“Không ngấy!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.

Cô thích cảm giác được anh yêu chiều.

Cho dù cô ăn tôm hùm đất ít hay nhiều nhưng anh sẽ đích thân bóc vỏ cho cô.

Một bàn đồ ăn tinh xảo kia sẽ không có hương vị đó.

“Được! Anh gọi điện thoại!” Hoắc Trì Viễn lấy di động, bấm số của Lynda, “Lynda, cô đến nhà hàng XX mua một phần tôm hùm đất sốt tương mang đến XXX cho tôi!”

“Hoắc tổng, hôm nay là chủ nhật đó!” Lynda kháng nghị.