Chương 1166
“Húc?” Người phụ nữ kéo hành lý vào trong phòng khách, không tin nổi nhìn Trịnh Húc. Anh chưa bao giờ là một người đàn ông chơi bời, thậm chí là không hề bị dục vọng chi phối, cô không ngờ mở cửa lại nhìn thấy một màn nóng bỏng như thế này.
Nghe thấy có tiếng nói, Lynda lập tức buông Trịnh Húc ra, nhảy xuống sàn, bối rối sửa lại quần áo.
Rõ ràng là ở trong nhà mình, cô lại cảm thấy bối rối khi đang cùng với Trịnh Húc.
Cô lập tức thay đổi vẻ mặt, tự nhủ mình không thể bối rối.
Cô mới là nữ chủ nhân của nhà này!
Cho dù người xông tới là ai, đều không có tư cách quản chuyện cô và Trịnh Húc triền miên như thế nào.
Trịnh Húc nhìn người mới đến, nhíu mày một chút:”Sao cô lại ở đây?”
“Em….Năm ngoái nhà của em đến kỳ phải trả lại, em muốn đến chỗ anh ở nhờ. Cho nên…” Người phụ nữ xấu hổ nhìn Trịnh Húc “Muốn ở nhờ anh hai ngày.”
Lynda nhận ra đối phương chính là bạn gái cũ của Trịnh Húc, liền nhăn mi lại.
Người phụ nữ này vứt bỏ Trịnh Húc để đến ở chung với một đại gia, đây là bị bỏ rơi rồi sao?
Ở nhờ?
Muốn quay lại sao?
Cô ôm lấy thắt lưng Trịnh Húc, tươi cười quyến rũ:”Cô Trần, nhà chúng tôi không dư phòng cho khách. Thật ngại quá, chúng tôi không giúp được cô!”
“Nhà chúng tôi?” Trần Mạn nghi hoặc nhìn Trịnh Húc.
“Trần Mạn, giới thiệu một chút.” Trịnh Húc lạnh nhạt nói, “Đây là Lynda…”
Không đợi Trịnh Húc nói xong, Trần Mạn liền mất hứng nói:”Chúng tôi đã biết nhau. Cô Lynda, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp. Từ khi cô đi theo vị đại gia kia, đúng là chúng ta chưa gặp nhau. Hai người đã kết hôn chưa?” Lynda phong tình vạn chủng vuốt mái tóc dài, cao ngạo hỏi.
“Húc, em là nhất thời bị ma xui quỷ ám.” Trần Mạn không để ý đến Lynda nói mỉa và trào phúng, vội vàng đi đến xin lỗi Trịnh Húc.
Trịnh Húc lập tức giơ tay lên, nhàn nhạt nói:”Tôi không quân tâm chuyện của các người. Vợ tôi vừa mới nói, nhà chúng tôi không có phòng thừa cho cô mượn.”
“Vợ anh?” Trần Mạn khiếp sợ nhìn Trịnh Húc.
“Chúng tôi đã kết hôn. Năm ngoái.” Lynda ôm cổ Trịnh Húc, rúc vào trong lòng anh, muốn công khai đánh dấu chủ quyền với Trần Mạn.”Thật ngượng quá, không mời cô ăn bánh kẹo cưới. Cô sẽ không để bụng chứ?”
“Thật xin lỗi. Húc, em đi đây.” Trần Mạn có chút mất mát xoay người, kéo hành lý ra ngoài.
“Chờ một chút!” Lynda đột nhiên gọi đối phương.
Trần Mạn xoay người, nhìn Lynda tràn ngập ghen tị.
“Vui lòng để lại chìa khóa nhà chúng tôi!” Lynda mạnh mẽ, đầy khí phách nói.
Trần Mạn xấu hổ, ném chìa khóa lên bàn rồi cắn môi mang hành lý chạy ra ngoài.
Trịnh Húc nhìn Trần Mạn chạy đi, mi tâm nhíu chặn lại.
Lynda tiến lên đóng cửa rồi khóa trái lại, đi đến trước mặt Trịnh Húc, thẳng thắn nói: “Đau lòng sao? Muốn tái hợp với cô ta hả?”