Chương 1164
Tề Mẫn Mẫn gặt đi nước mắt, cười xoay người chạy ra ngoài.
Hoắc Trì Viễn mang tất cả quần áo treo lên mắc.
Khi anh nhìn thấy tây trang trầm tối cùng áo khoác treo bên cạnh những bộ quần áo đầy sắc màu tươi trẻ của Tề Mẫn Mẫn, trong lòng cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Rốt cục cũng có thể dẫn cô về nhà.
Về sau cuộc sống của anh sẽ không còn cô độc nữa.
Đóng tủ quần áo lại, anh đang định cầm lấy gói thuốc Đông y ở trên bàn, đi xuống lầu.
Lúc này, Tề Mẫn Mẫn liền nén lệ chạy vào, kích động nhào vào trong lòng anh.
“Như thế nào lại khóc?” Hoắc Trì Viễn cả kinh. Lập tức vất gói thuốc Đông y trên tay xuống, ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực.
Tề Mẫn Mẫn một bên cười một bên lau nước mắt: “Người ta là cảm động!”
“Thấy rồi sao?” Hoắc Trì Viễn nâng khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn lên, thâm tình nhìn cô.
Tề Mẫn Mẫn gật đầu một cái, lần nữa lại nhào vào trong lòng anh, gắt gao ôm lấy thắt lưng mạnh mẽ của anh: “Cảm ơn!”
“Cảm ơn sao? Không phải nên nói là” Em yêu anh” à?” Hoắc Trì Viễn cười hỏi lại.
“Anh Mặc, tên anh phúc hắc!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức xoa mặt anh, hung hăng nói: “Em yêu anh!”
Hoắc Trì Viễn cười cúi đầu, hôn cô: “Chỉ cần có thể cho em cười, phúc hắc có là gì?
Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng cắn vào môi Hoắc Trì Viễn: “Lần sau có thể nói cho em biết trước không?”
“Không thể, phải để em bất ngờ!” Hoắc Trì Viễn cười hôn Tề Mẫn Mẫn, gắt gao xoa hông và lưng cô, hận không thể đem cô tiến vào trong người mình.
Hồi lâu, Hoắc Trì Viễn mới buông cô ra, lấy tay nhẹ nhàng xoa má cô, âm thanh khàn khàn nói: “Vợ à, rốt cuộc cũng đón được em về nhà, anh rất cao hứng.”
Tề Mẫn Mẫn dùng hai gò má cọ vào mặt anh, không nói gì.
Hoắc Trì Viễn cảm khái kéo cô vào trong lòng. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hai người đều không nói chuyện, nhưng bọn họ đều biết cảm xúc của đối phương.
….
Hoắc Trì Viễn cầm túi thuốc đông y, nắm tay Tề Mẫn Mẫn. nhìn thấy dì Lưu đưa túi thuốc cho cô.
“Thuốc này sáng chiều một lần.”
“Đã biết, tôi sẽ nhìn chằm chằm Tề Mẫn Mẫn uống hết.” Dì Lưu nhận thuốc.
“Hiện giờ cô ấy ngoan hơn rồi, không cần bức cô ấy.” Hoắc Trì Viễn dùng ánh amwts tán thưởng nhìn cô.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên uống thuốc đông y, cô có vẻ mặt như uống thuốc độc, ánh mắt của anh đã tràn ngập nhu tình thản nhiên.
“Không phỉa anh nói thuốc đắng dã tật sao?” Tề Mẫn Mẫn dựa vào vai Hoắc Trì Viễn, cười hắc hắc hai tiếng.
“Là ngoan hơn!” Hoắc Trì Viễn vuốt đầu cô, cười nói.
“Vậy có phải nên thưởng không?”
Cô chính là nói giỡn với anh, không nghĩ tới anh lấy từ trong túi áo ra một khối kẹo, đặt vào tay cô.