Chương 1162
“Chẳng lẽ em không biết Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ là bóng đèn siêu cấp sao?” Hoắc Trì Viễn không vui, hừ một tiếng.
“Nhiều người sẽ càng vui chứ sao!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Ngày rằm đó, anh bao thời gian của em! Anh còn chưa được ngắm pháo hoa riêng với em thôi đó!” Hoắc Trì Viễn ghen tị nói.
“Được rồi, em đồng ý mà!” Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu.
Cùng anh ngồi bên bờ sông, ngắm pháo hoa…..là việc rất lãng mạn mà.
Nếu có thêm Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ thì sẽ không lãng mạn nữa.
Tề Mẫn Mẫn cũng không biết rốt cuộc ngủ gật lúc nào. Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình dựa vào ngực Hoắc Trì Viễn. Vậy mà anh và cô ngủ cả một đêm ở ghế.
“Hoắc Trì Viễn, bình minh rồi!” Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trì Viễn.
“Sao lại ngủ mất nhỉ?” Hoắc Trì Viễn xoa mi tâm.
“Mau dậy đánh răng rửa mặt thôi!” Tề Mẫn Mẫn nhảy khỏi lòng Hoắc Trì Viễn, túm tay anh nói.
Anh nói tối nay muốn chuyển về nhà ở, cho nên ăn xong điểm tâm phải thu dọn hành lý.
Nửa tháng nay, anh không ngừng mua thêm đồ, chắc phải bốn va li mới có thể chứa đủ.
Ăn điểm tâm xong, Hoắc Trì Viễn để Tề Mẫn Mẫn nói chuyện với bà nội còn anh tự lên lầu thu thập hành lý.
“Hoắc Trì Viễn, đây là chỗ thuốc Đông y mẹ kê cho Tiểu Nhiễm. Con mang về để chị Lưu sắc cho con bé!” Không biết từ lúc nào Chu Cầm đã xuất hiện đằng sau lưng Hoắc Trì Viễn, đưa cho anh một bao lớn thuốc Đông y.
“Cảm ơn mẹ!” Hoắc Trì Viễn nói lời cảm ơn rồi cất chỗ thuốc Đông Y vào một va li. “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
“Sao lại khách sáo với mẹ như vậy?” Chu Cầm cười trêu chọc một chút.
Từ khi có con dâu, con trai đã thay đổi không ít.
Không còn là Hoắc Trì Viễn lạnh lùng như trước mà trở nên ấm áp, bình tĩnh lại còn có khiếu hài hước, biết nói đùa nữa.
“Mẹ, hai ngày nữa con phải đi làm, Tiểu Nhiễm cũng vào học. Chúng con sẽ không thường xuyên về nhà, mẹ phải tự chăm sóc bản thân còn chăm sóc cả ba và bà nội nữa!” Hoắc Trì Viễn giữ hai vai Chu Cầm, nói.
“Ừm!” Chu Cầm cảm động, lau nước mắt.
Hoắc Trì Viễn thu dọn xong hành lý thì từ biệt người nha, mang theo một đống lớn hành lý trở về nhà mình.
Đã lâu không về, lúc đứng ở trước cửa biệt thự, thậm chí Tề Mẫn Mẫn có cảm giác đã trôi qua mấy đời rồi.
Trong khoảng thời gian này, quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Mới hai tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cô vì có đủ loại khó khăn mà cũng đặc sắc hơn.
“Vào đi thôi! Đây mới là nhà của chúng ta!” Hoắc Trì Viễn cất hành lý xong xuôi, ôm cả người Tề Mẫn Mẫn đi vào biệt thự.