Chương 1161
Vẻ mặt của anh luôn khó đoán như vậy, có những lúc, cô thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì.
“Em cảm thấy chính mình có hoàn mỹ không?” Hoắc Trì Viễn vô cùng ngiêm túc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn nghĩ tới những lời nói lúc trước anh nói với bà Tưởng, lập tức lắc đầu.
Anh đã nói, cô không phải là một cô gái hoàn mỹ.
Nếu cô không thừa nhận, chính là tự rước nhục.
“Vậy em cảm thấy chính mình có đáng yêu không?” Hoắc Trì Viễn nâng cằm Tề Mẫn Mẫn, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đẹp của cô.
Tề Mẫn Mẫn gật đầu một cái:”Ba em nói em rất đáng yêu.”
“Chỉ có ba vợ thôi sao?” Hoắc Trì Viễn sầm mặt, trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái.
Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, suy nghĩ nửa ngày mới nói:”Còn có bà nội.”
Hoắc Trì Viễn càng đanh mặt lại.
“Đúng rồi, còn có anh.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ ngẩng đầu, nhìn gương mặt lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn.
Tuy cô không hoàn mỹ, nhưng cô rất đáng yêu.
“Nhớ kỹ! Em chỉ cần có mình anh là đủ rồi!” Hoắc Trì Viễn vô cùng khí phách nói.
“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt thắt lưng Hoắc Trì Viễn, “Hoắc Trì Viễn, anh ít nhiều cũng yêu em đúng không?”
Hoắc Trì Viễn nhăn mặt:”Nha đầu, em bị làm sao vậy?”
Vì sao cô lại không tin tưởng anh đến vậy?
Chẳng lẽ cô không biết, anh đã yêu cô đến phát điên rồi hay sao?
“Chỉ là muốn xác nhận anh yêu em bao nhiêu..” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
“Rất yêu!” Hoắc Trì Viễn chỉ dùng một từ “Rất” để hình dung.
“Cực kỳ” yêu?
Cái này là đủ rồi!
Tề Mẫn Mẫn quyết định không để ý tình yêu anh dành cho Tưởng Y Nhiên sâu đậm nhường nào nữa.
Nếu không biết thì xem nhẹ đi.
Nếu tiếp tục nhớ sẽ cảm thấy bản thân quá tồi tệ sẽ khiến cho hai người họ không vui.
“Nhóc con, em xem! Mặt trăng kìa!” Hoắc Trì Viễn đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ, hưng phấn nói với Tề Mẫn Mẫn.
“Thật sáng!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Tuy trăng đêm nay không tròn nhưng lại sáng trong làm sáng cả bầu trời đêm.
“Vào đêm rằm sẽ tròn hơn!” Hoắc Trì Viễn cười nói.
Bất tri bất giác, tết âm lịch sắp qua nửa tháng rồi.
“Hôm 15, chúng ta lại hẹn Hoắc Nhiên và Giai Tuệ ra bờ sông bắn pháo hoa đi!” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nhớ hình ảnh bắn pháo hoa đêm ba mươi thì cười đề nghị.
“Vì sao?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Trăng đêm 15 rất sáng và tròn!” Hoắc Trì Viễn sờ sờ mũi, không thừa nhận bản thân ghen tị.
Cô nên dành thơi gian cho anh nha!
“Chú à, đây là anh đang ghen sao?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm hỏi.