Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1148




Chương 1148

Đối mặt với câu hỏi bá đạo của Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn nhíu mi một chút.

Là anh nói không vội tổ chức hôn lễ, cô và anh có cùng ý kiến, anh còn muốn nói gì?

“Anh nói không vội, ý mà muốn chờ em tốt nghiệp trung học. Nửa năm tới là giai đoạn quan trọng, không thể phân tâm được.” Hoắc Trì Viễn vuốt hai má Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng nói.

“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn mím môi, cúi đầu im lặng ăn cơm.

“Không được suy nghĩ bậy bạ.” Hoắc Trì Viễn lột vỏ môi con tôm hùm nhỏ, bỏ vào trong bát cho Tề Mẫn Mẫn, “Mau ăn!”

Tề Mẫn Mẫn ngọt ngào tươi cười với Hoắc Trì Viễn, liền cúi đầu ăn con tôm.

Chu Cầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng với bà nội liếc nhìn nhau.

…………………

Hoắc Nhiên mang một con Iphone6S quăng vào lòng Vương Giai Tuệ, nói với cô:”Em thử xem có dùng được không!”

“Sao tôi lại phẩm cầm đồ của anh?” Vương Giai Tuệ cứng rắc quăng trả lại cho Hoắc Nhiên.

Cô không phải tình nhân của anh, cô đã nhắc đi nhắc lại quan hệ của bọn họ chỉ là bạn bè bình thường. Bạn bè bình thường sẽ tặng Iphone6S cho nhau sao?

Cô không phải là người thích tư lợi!

“Em nghĩ anh là người thích tặng quà cho con gái sao?” Hoắc Nhiên nhíu mi một chút.

Lúc trước học không tốt, muốn thể hiện sự si tình sao lại khó như vậy?

Vương Giai Tuệ nhíu mày nhìn Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên dựa vào xe, thở dài thật mạnh:”Anh của anh và chị dâu nhỏ tuy rằng nhìn có vẻ không có chuyện gì, nhưng anh cảm thấy chị dâu nhỏ có tâm sự gì đó. Đưa điện thoại cho em chính là muốn em giúp anh thám thính truyền tin tức!”

“Em cũng có di động đó thôi!!” Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Nhiên, quật cường nói.

“Cái thứ kia của em cũng gọi là di động sao? Ngay cả nhắn tin cũng có thể chết người đó!” Hoắc Nhiên trợn mắt nói.

Có lẽ do điều kiện gia đình không tốt nên di động của Vương Giai Tuệ vẫn là loại di động cũ, chỉ có thể nhắn tin, gọi điện.

“Nếu sợ chết thì có thể đừng gọi mà!” Vương Giai Tuệ nghĩ đến chiếc điện thoại ‘cùi bắp’ của mình thì mím môi, khí thế không cứng rắn như trước nữa.

“Em nhắn tin cho Tề Mẫn Mẫn, hỏi cô ấy hôm qua đi đâu!” Hoắc Nhiên mở điện thoại, đưa cho Vương Giai Tuệ.

“Sao anh không tự hỏi chứ?” Vương Giai Tuệ ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhiên.

Bằng miệng lưỡi của anh có thể khiến người chết sống dậy vậy mà tối qua không hỏi được nguyên nhất Tề Mẫn Mẫn mất tích sao?

“Nếu hỏi được thì anh cần lo lắng như thế này sao?” Hoắc Nhiên che tim, khoa trương nói: “Anh trai anh không dễ dàng bị rung động. Vì anh ấy mà anh đã lo lắng đến mức vỡ tim rồi!”

“Vỡ tim sao vẫn còn đứng trước mặt tôi chứ?” Vương Giai Tuệ trợn mắt hỏi.

Hoắc Nhiên thu hồi vẻ trêu chọc, nghiêm mặt nói: “Quả thật anh rất lo lắng cho anh trai. Anh ấy là người thông minh cơ trí nhưng chậm lụt trong chuyện tình cảm!”