Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1121




Chương 1121

“Nhưng Tề Mẫn Mẫn là vô ý đả thương người, còn đêm nay bác là cố ý giết người. Bác gái, hai chuyện này có bản chất khác nhau.” Lý Nham giúp Hoắc Trì Viễn một phen.

Có lẽ là lời nói của anh quá sắc bén, đột nhiên Phu nhân Tưởng đẩy Hoắc Trì Viễn ra, phát điên níu lấy tóc của chính mình.

“Khiết Nghi!” Hoắc Hoài Lễ và em rể đuổi tới, đang thấy một màn như vậy, lập tức tiến lên cầm hai tay của phu nhân Tưởng, ngăn cản bà tiếp tục làm tổn thương chính mình.

“Hoài Lễ, nói cho em biết Y Nhiên không chết, Tưởng Bình cũng không có ở bên ngoài…, Phùng Hân kia không phải con gái của Tưởng Bình! Anh có thể nói cho em biết không? Nói cho em biết đi!” Phu nhân Tưởng tâm thần rống to.

“Anh không thể nói dối.” Hoắc Hoài Lễ khó xử nhìn bà.

Trong trí nhớ của ông, Khiết Nghi vẫn là một người cao quý mỹ lệ, giống như một đóa hoa ngọc lan, nhưng hiện tại Khiết Nghi hoàn toàn lại là một bà điên, một người đàn bà mất hết lý trí.

Hoắc Hoài Lễ không thể không than thở.

“Là em hại chết Tưởng Bình.” Đột nhiên phu nhân Tưởng nhào vào trong lòng Hoắc Hoài Lễ, cực kỳ bi thương nói: “Là em hại chết Tưởng Bình, em là đao phủ, anh ấy nói muốn để cho Phùng Hân nhập hộ khẩu, em giận. Em vừa mất đi con gái mình yêu thương, lại biết được chồng mình phản bội. Em mới biết được cuộc sống của mình từ trước đến giờ đều vô cùng dối trá, là do bản thân em tự thêu dệt ra. Em mắng anh ấy, để cho anh ấy đi tự tử. anh ấy liền thật sự tìm đến cái chết rồi.”

Hóa ra là như thế.

Tâm tình Hoắc Hoài Lễ trầm trọng nhìn về phía mộ bia của Tưởng Bình.

Trong ấn tượng của ông, Tưởng Bình là một người đàn ông đoan chính, yêu thương vợ con.

Xem ra cả đời người thật sự không thể đạp sai một bước.

Có lẽ Tưởng Bình chỉ là nhất thời hồ đồ, lại trở thành sai lầm lớn.

Vợ không tha thứ khiến cho tinh thần của Tưởng Bình tan vỡ sao?

Cố gắng sửa chữa sai lầm giống như họa vô đơn chí, để cho Tưởng Bình lựa chọn hi sinh bản thân mình.

Sự tự sát của Tưởng Bình cũng không liên quan đến Y Nhiên.

“Khiết Nghi, Tưởng Bình sẽ không trách cô đâu. Cô chỉ là một câu nói bâng quơ, anh ấy lại tự sát thật là vì sự áy náy với cô. Có lẽ cô không biết, vào cái ngày mà anh ấy tự sát, anh ấy đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng trong khi đang trị liệu. Anh ấy không chịu nổi sự cắn rứt của lương tâm nên mới tự sát. Cô không cần tự trách quá. Chúng ta chưa từng sai, là vận mệnh trêu đùa con người!” Hoắc Hoài Lễ vỗ nhẹ lưng bà Tưởng, vừa khuyên nhủ.

“Bác gái, ba cháu nói rất đúng. Chúng ta chưa từng sai, là do trò đùa số mệnh.” Hoắc Trì Viễn vô cùng đồng ý với lời nói của ba, cũng khuyên can thành khẩn.

“Tưởng Bình sẽ không hận tôi sao?” Bà Tưởng dương hai mắt đẫm lệ, không dám tin nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Bác trai làm sao có thể hận bác? Bác ây chỉ tự trách mình đã nhất thời hồ đồ.” Hoắc Trì Viễn nhanh chóng lắc đầu.

“Tưởng Bình không hận tôi! Tưởng Bình không hận tôi! Ông ấy thực sự không hận tôi?” Bà Tưởng kích động nắm chặt lấy áo Hoắc Hoài Lễ, cười như điên.

“Sẽ không.” Hoắc Hoài Lễ trịnh trọng gật đầu.

“Thật tốt quá! Tưởng Bình không hận tôi…ông ấy không….hận tôi….” Cơ thể bà Tưởn mềm nhũn, té xỉ trong lòng Hoắc Hoài Lễ.

“Lý Nham, con mau bế bà Tưởng lên xe.” Tôn Kiên đi tới, bình tĩnh phân phó. “Nơi này âm khí rất nặng.”