Chương 111
Hoắc Trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn lên phòng, vì cô trầm trồ khen ngợi bữa cơm rồi mới rời đi.
Tề Mẫn Mẫn lấy điện thoại di động ra, dựa vào giường chơi điện tử, phục vụ sẽ mang bữa tối tới.
“Nhiều như vậy?” Tề Mẫn Mẫn nhìn một bàn đầy món ăn đẹp mắt, không khỏi mỉm cười hạnh phúc. Chú định đem tất cả mỹ thực ngon tuyệt từ Shangrila đến đây sao? Chỗ này năm người ăn mới hết.
Ăn xong bữa tối, cô chạy vào phòng tắm tắm rửa, tắm cho mình hương thơm ngào ngạt, liền mặc áo choàng dài trở lại phòng ngủ.
Cô xem đồng hồ phát hiện giờ đã hơn 9 giờ, Hoắc Trì Viễn vẫn chưa về. Nghĩ đến anh muốn tiếp đón khách từ Mĩ thì rượu là không thể thiếu được, liền bắt đầu lo lắng.
Cô đến bên giường cầm điện thoại nhắn tin cho anh:”Không được uống nhiều rượu.”
“Em ngủ trước đi. Đừng chờ tôi.” Hoắc Trì Viễn gần như trả lời ngay lập tức.
“Nghe lời! Uống rượu nhiều sẽ làm tổn thương dạ dày!” Không nghe thấy Hoắc Trì Viễn nói sẽ uống ít rượu, liền lo lắng dặn dò.
“Đã biết! Thưa bà quản gia!”
“Là người khác tôi chẳng rảnh mà trông nom đâu! Chú cứ mừng thầm đi!” Tề Mẫn Mẫn nói mười phần khách khí.
“Mừng thầm từ lâu rồi. Mau ngủ!”
Nhận được tin nhắn của Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn không khỏi mỉm cười hạnh phúc. Sự ôn nhu của anh vẫn vá đạo như vậy, nhưng cô một chút cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn rất thích sự bá đạo đó.
Hít một hơi, cô nảy ra ý định đi tìm quần áo, phát hiện ra tủ của anh không có âu phục thì chỉ có sơ mi, cô đành phải lấy áo sơ mi thay vào, sau đó nằm xuống giường.
Có lẽ bình thườn phải mười một giờ hơn cô mới làm xong bài tập, hôm nay ngủ sớm như vậy liền thấy không thích hợp, vẫn tròn mắt nhìn trần phòng.
Cô trở mình, lấy cái gối bên cạnh ôm vào lòng.
Không thoải mái.
Lại trở mình, vẫn không ngủ được.
Cô ngồi dậy, cầm lấy di động nhìn ảnh của Hoắc Trì Viễn thì ngẩn người. một lúc lâu sau, cô rốt cuộc cũng không nhịn được mà lại nhắn tin cho anh:”Chú, không ngủ được. Nhớ chú!”
“Tôi sẽ về nhanh.”
“Ăn nhiều uống ít.” Cô vẫn không quên dặn dò anh.
Tuy rằng cô biết ngồi vào bàn ăn rồi sẽ rất khó từ chối rượu, vẫn dặn anh vài câu.
Cha thường xuyên phải đi xã giao, rất lần uống đến nối không nhớ Đông Tây Nam Bắc, trở nên hồ đò. Cô không muốn Hoắc Trì Viễn thành ra như vậy.
“Em nói nhiều quá. Bà quản gia!
“Thấy phiền rồi sao?”
Tề Mẫn Mẫn đọc xong liền vui vẻ cười rộ lên.
Ba chữ “bà quản gia” làm lòng cô ấm áp.
Ngủ không yên, cô liền tiếp tục chơi điện tử. Không biết qua bao nhiêu lâu, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng mở khóa, liền nhảy xuống giường chạy đi mở cửa.
“Hoắc tổng, tôi đỡ anh.” Lynda mở cửa, liền muốn đến dìu Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn lắc lắc đầu mở cửa ra, lạnh nhạt nói với Lynda:”Cô về đi… Nghỉ ngơi cho tốt…”