Chương 1106
Cô ôm ngực lui lại phía sau mấy bước.
Cô cảm thấy chính mình cũng bị bệnh, tâm bệnh, vì trong lòng rất đau.
Bác sĩ Lý đi tới, nhiệt tình nói với Hoắc trì Viễn:”Hoắc trì Viễn, anh và vợ anh ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Bị bệnh thì anh chỉ cần nói một tiếng, không ai phiền hà gì đâu.”
“Tôi sợ mọi người nghĩ tôi nói đùa với những người có trình độ cao, chủ tịch sẽ quên người bạn già này mất.” Hoắc trì Viễn bắt gặp ánh mắt hoài nghi của Ưng Mẫn, lập tức ho khan hai tiếng.
“Chẳng lẽ chúng tôi không nói thì anh sẽ không đùa giỡn với người trình độ cao hay sao? Hiện nay anh là triệu phú có tên trong danh sách Forbes của Trung Quốc, ngay cả điện thoại của chúng tôi cũng không thèm nghe.” Ưng Mẫn u oán nhìn Hoắc trì Viễn.
Lúc này Hoắc trì Viễn bị sặc, không ngừng ho khan.
“Hoắc trì Viễn, anh làm sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn vừa giúp Hoắc trì Viễn vỗ lưng, vừa khuyên nhủ ý tứ sâu xa.”Nhiều người thích ngồi lê đôi mách, cô ấy chỉ nói yêu thôi mà. Sao anh lại phải tức giận làm gì?”
Hoắc trì Viễn bình thường trở lại xong, nở nụ cười ý bảo không sao:”Tại anh vừa ngửi phải nước hoa hồng nên….khụ khụ….”
“Chị Ưng Mẫn, chị dùng nước hoa gì vậy? Mùi thật hắc! Nồng nặc đến tận cửa cũng ngửi thất.” Tề Mẫn Mẫn nhìn Ưng Mẫn khiêu khích. “Không phải là Armani-Code đấy chứ? Gợi cảm, thần bí, mê hoặc….Nhưng không hoàn toàn không hợp với chị chút nào. Chị Ưng Mẫn, sau này chị đừng dùng loại này nữa.”
Hoắc trì Viễn không nói cô cũng không để ý hôm nay Ưng Mẫn rất xinh đẹp, từ cái cổ áo len làm hai vai cô như ẩn như hiện, thật là có chút gợi cảm.
Mà trên người cô có mùi nước hoa đúng là khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.
Quá nồng!
Cô ta nghĩ đàn ông cứ ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ra thì sẽ gây chuyện sao?
May mà có cô ở đây!
Bằng không với khuôn mặt thiếu một một sợ thần kinh tình cảm của Hoắc trì Viễn, chưa biết chừng sẽ bị Ưng Mẫn mê hoặc mất.
“Tôi không có xịt nhiều nước hoa!” Ưng Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Cô biết ba của Tề Mẫn Mẫn cũng thuộc hàng tỉ phú, thiếu gì tiền mua nước hoa, cho nên cô ta có thể lập tức nhận ra mình dùng nước hoa gì cũng không đáng ngạc nhiên. Bởi vì Armani_Code rất cao cấp.
Nhưng cô không thể thừa nhận. Nếu thừa nhận, tất cả mọi người sẽ phát hiện ra cô có ý đồ.
“Không xịt sao? Vậy mùi trên người chị là từ chỗ nào? Không phải chị rõ nhất hay sao? Thật là đau mũi.” Tề Mẫn Mẫn lập tức bóp mũi, trốn sau lưng Hoắc trì Viễn,
Hoắc trì Viễn cứng rắn kìm nén, mới không cười ra tiếng.
Ưng Mẫn gặp được Tề Mẫn Mẫn răng lưỡi bén nhọn, chỉ có thể cam bái hạ phong.
Tuy Tề Mẫn Mẫn tâm địa thiện lương, nhưng không có nghĩa là dễ bắt nạt. khi một người nào đó phụ bạc cô, cô lập tức khiến đối phương đầu rơi máu chảy.
Ưng Mẫn giả bộ khó hiểu kéo một bên tay áo: “Vừa rồi có người đụng vào, có lẽ là dính nước hoa trên người người đó.”
“Thế không phải chị Ưng Mẫn chiếm tiện nghi lớn sao? Armani-CodeU nhưng lại không.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.