Chương 1096
Có lẽ là thực sự đói bụng, anh nhanh chóng ăn đến cái đĩa sạch bách.
“Anh thật sự đói bụng đúng không?” Vương Giai Tuê đau lòng nhìn Hoắc Nhiên.
Trước kia cô không hề có cảm tình với các bác sĩ, thậm chí có chút chán ghét. Cô cảm thấy trong mắt các bác sĩ trong bệnh viện chỉ có tiền, chưa bao giờ vì bệnh nhân mà chữa bệnh. Có năng lực cầm dao nhưng lại không thể truyền dịch, có thể truyền dịch thì tuyết đối không cho thuốc.
Nhưng Hoắc Nhiên mang lại cho cô một cảm giác hoàn toàn mới.
Một bác sĩ cứu sống!
Hoắc trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn, nhàn nhã đi dạo con đường treo đầy đèn lồng, mỉm cười nói: “Lâu rồi không đi dạo phố nên cũng chẳng có cảm giác gì cả!”
“Đó là bởi vì không có ai đi cùng anh!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn Hoắc trì Viễn.
“Hình như vậy!” Hoắc trì Viễn cúi đầu nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái.
Đúng là nhiều năm rồi anh không đi được.
“Chỗ kia bán đồ chơi làm bằng đường kìa!” Tề Mẫn Mẫn nhìn một quán nhỏ có rất nhiều người vây quanh, hưng phấn dắt tay Hoắc trì Viễn chạy đến.
Hoắc trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn cực kỳ hưng phấn ngắm nhìn chủ quán nặn đồ chơi bằng đường, trong mắt cực kỳ cưng chiều.
“Ông chủ, cái này bán như thế nào vậy?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
“50!”
“Sao đắt vậy?” Tề Mẫn Mẫn nhếch miệng, “Không phải chỉ là đường đỏ nấu lên thôi sao?”
Hoắc trì Viễn ghé vào tai Tề Mẫn Mẫn, cười nói: “Người ta bán sức lao động chứ không phải bán nguyên vật liệu!”
“Biết là thế nhưng vẫn đắt!” Tề Mẫn Mẫn lập tức kéo Hoắc trì Viễn ra ngoài nhưng lại bị anh giữ chặt lại.
“Không cần thối lại!” Hoắc trì Viễn lấy một tờ 100 Tệ đưa cho người bán hàng, lấy ở trên kệ món đồ mà Tề Mẫn Mẫn vừa chỉ, nhét vào tay cô.
Tề Mẫn Mẫn nhìn đồ chơi làm bằng đường trong tay, cảm thấy ngọt ngào: “Chú à, cảm ơn anh!”
“Một món đồ chơi đổi một câu ‘chú à’!” Hoắc trì Viễn bất mãn bĩu môi.
Càng yêu cô, anh lại càng để ý anh lớn hơn cô rất nhiều.
Anh lớn hơn cô 12 tuổi đó.
Tề Mẫn Mẫn kiễng chân, hôn lên má Hoắc trì Viễn một cái, cười nói: “Cảm ơn anh, ông xã!”
Nghe được câu nói của Tề Mẫn Mẫn, trên mặt Hoắc trì Viễn cực kỳ đắc ý.
Tề Mẫn Mẫn cầm đồ chơi làm bằng đường, nắm tay Hoắc trì Viễn tiếp tục đi dạo. Bọn họ đi dạo lung tung, một lúc lâu sau đã đi đến chỗ bán đèn lồng.
“Ông xã, em muốn mua một cái!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, làm nũng nói.
“Để anh chọn cho em một cái thật đẹp!” Hoắc trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn bắt đầu chọn đèn lồng. “Cái này thế nào?”
Thấy Tề Mẫn Mẫn lắc đầu, Hoắc trì Viễn lại tiếp tục chọn, “Cái này thì sao?”