Chương 109
“Chú à!” Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ mặt.
“Đàn ông đều là thị giác động vật.” Hoắc Trì Viễn xấu xa nhéo cô một cái: “Nơi này, không đầy một nắm tay!”
“Chú à, đừng làm loạn!” Tề Mẫn Mẫn kéo tay anh xuống, bắt đầu chỉnh lại quần áo của mình. Cô vừa mới sửa lại xong xuôi, điện thoại của anh liền vang lên.
“Hoắc tổng, chúng tôi đã đến Shangrila, vừa cho ông Smith dừng chân.” Âm thanh dịu dàng của Lynda truyền đến.
“Tôi đi đây.” Hoắc Trì Viễn nói xong liền cúp điện thoại, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Nha đầu, em khiến tôi thiếu chút nữa quên mất chính sự.”
“Chú à, anh khẩn trương đi chiêu đãi khách đi, tự tôi bắt xe về nhà được.” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nói, liền muốn mở cửa xe đi xuống.
Hoắc Trì Viễn giữ chặt lấy Tề Mẫn Mẫn, âm thanh khàn khàn nói: “Tôi có thuê phòng Tổng thống ở Shangrila, tôi đưa em vào nghỉ ngơi trong phòng, chờ tôi kết thúc công việc sẽ đi tìm em.”
“A…” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt. cô nhớ rõ căn phòng kia, là mấy ngày trước, cô bị anh chiếm đoạt ở đó.
Hoắc Trì Viễn kéo cô đến trước ngực, hôn lên đỉnh đầu cô: “Không nỡ thả em về.”
Tề Mẫn Mẫn vươn hai tay ra, gắt gao nắm chặt eo của anh.
Cô thế nào mà lại giống như đứa bé, cũng muốn gần gũi với anh?
Tình cảm giữa bọn họ hẳn là không dày đến mức này chứ?
Cô còn tưởng rằng mình chỉ thích thôi.
“Chú, anh có chút nào yêu tôi không?” Cô không yên lòng cắn môi, bất an chờ đợi đáp án của anh.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn cứng đờ, khuôn mặt vừa mới cười cười liền trở nên lạnh lẽo trong phút chốc: “Nha đầu, đừng sinh lòng tham!”
“Thực xin lỗi!” Tề Mẫn Mẫn thiếu chút nữa chỉ muốn khóc. Anh có thể đối xử tốt với cô, không có thương tổn đến cô, cô nên vừa lòng, vậy mà còn hi vọng xa vời đến tình yêu. Tình cảm của anh và Tưởng Y nhiên đâu phải là thứ mà cô có thể dễ dàng xen vào. Nhớ tới chính mình là người phá hoại hạnh phúc của anh, lòng cô lại đau như cắt, tự trách không thôi: “Tôi sẽ không tranh đoạt với chị Y Nhiên nữa.”
“Tôi hứa cả đời này sẽ đối xử tốt với em. Tôi sẽ đặt Y Nhiên vào trong lòng, không bao giờ hung dữ với em nữa.” Hoắc Trì Viễn vụng về lau nước mắt cho cô. Lệ nóng của cô chảy vào trong trái tim anh, khiến anh đau lòng.
Tề Mẫn Mẫn nén lệ ngẩng đầu, khiến đôi mắt của anh càng thêm đau đớn: “chú à, là anh nói sẽ không hung dữ với tôi, nếu anh còn dám như thế nữa, tôi sẽ bỏ nhà trốn đi!”
“Bỏ nhà trốn đi! Em nên trực tiếp đuổi tôi ra khỏi nhà.” Hoắc Trì Viễn dùng lực hôn xuống mắt cô, nói. Nếu cô mà bỏ nhà trốn đi, không chỉ hại chính cô mà còn có cả anh nữa. Anh nghĩ lại lúc trước, không khỏi đau lòng.
“Chủ ý này không tồi!” Tề Mẫn Mẫn đắc ý cười rộ lên.
“Anh sẽ không cho em cơ hội!” Hoắc Trì Viễn cười ôm lấy cô: “Nha đầu, chúng ta sẽ sống tốt đến hết đời này đi.”
“Uhm.” Tề Mẫn Mẫn dùng lực gật đầu. Hi vọng anh vĩnh viễn không biết sự thật.
Hoắc Trì Viễn dẫn Tề Mẫn Mẫn tiến đến đại sảnh khách sạn Shangri-La liền nhìn thấy Lynda và Trịnh Húc mang theo vợ chồng Smith từ trong thang máy đi ra hắn lập tức đi nhanh mấy bước tiến lên cầm tay đối phương nhiệt tình hàn huyên.
Tề Mẫn Mẫn im lặng ở phía sau Hoắc Trì Viễn, không có không biết xấu hổ mà tiến lên.
“Mỹ nữ, chào cô.” Smith đã gặp cô, lập tức cùng cô chào hỏi.