Chương 1078
“Không cần!” Vương Giai Tuệ lập tức từ chối. “Tôi muốn ở bên cạnh Tề Mẫn Mẫn!”
“Chị dâu nhỏ có anh trai ở bên rồi. Hơn nữa, ở trên xe đó có nhiều người vậy rồi em còn chen lên đó làm gì?” Hoắc Nhiên bất mãn nhìn Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ xoay người, nhìn Hoắc Nhiên giơ bốn ngón tay: “Trên xe này, tính cả tôi mới có bốn người, đâu được gọi là chen lách! Hơn nữa, cho dù có thêm người cũng không thành vấn đề!”
“Em cứ ghét bỏ anh như vậy sao?” Hoắc Nhiên buồn bã thở dài.
Anh không biết nên làm gì với cô nữa.
Anh cảm thấy mình đã đưa cả trái tim cho cô nhưng cô lại mang dáng vẻ ghét bỏ, không thèm quý trọng một chút nào.
“Hoắc Nhiên, trái tim anh không mỏng manh như vậy chứ?” Vương Giai Tuệ nhìn vẻ mặt thất thần của Hoắc Nhiên, cảm thấy không đành lòng.
Đây không phải là Hoắc Nhiên vẫn luôn hăng hái.
Lại giống như một đứa trẻ bị mọi người vứt bỏ.
Nghe mấy chữ mỏng manh, Hoắc Nhiên lập tức nghiêm túc lên, bá đạo nói: “Ngồi xe của anh hoặc năm người chen chúc trên chiếc xe kia. Em tự chọn đi!”
Vương Giai Tuệ quay đầu nhìn ba người đang ngồi trong xe, hơi mím môi rồi quay lại nói với Hoắc Nhiên: “Ngồi xe anh!”
Nếu Hoắc Nhiên vứt xe ở đây, ngồi cùng với bốn người bọn họ chắc chắn sẽ khiến mọi người nghĩ lung tung.
Nếu thế thì không bằng thoải mái tiếp nhận lời mời của Hoắc Nhiên, ngồi lên xe anh.
Nghe được câu trả lời của cô, Hoắc Nhiên cười đắc ý.
Anh không kiềm lòng mà ôm lấy vai Vương Giai Tuệ, cường thế đưa cô đến chiếc BMW của anh.
“Quy ước thứ ba!” Vương Giai Tuệ lạnh mặt nhắc nhở Hoắc Nhiên.
Anh toàn như vậy, không hề báo trước mà cứ ôm ôm ấp ấp cô.
Đây là việc người yêu hay làm với nhau. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Bạn bè khoác vai không có vấn đề gì. Anh cảm thấy cái hiệp nghị của em nên đổi điều số ba thành không được muốn em thì hơn!” Đột nhiên Hoắc Nhiên ghé sát vào tai Vương Giai Tuệ, cười mị hoặc.
“Bác sĩ Mông Cổ, anh ngứa da sao?” Vương Giai Tuệ tức giận, đuổi theo Hoắc Nhiên, đánh đấm anh cả dọc đường.
Ninh Hạo ăn cơm tất niên xong, chúc ngủ ngon ông nội, rồi quay trở lại phòng của mình.
Đứng trước cửa sổ, anh ngửa đầu nhìn những ngôi sao trên trời.
Từ ngày nghỉ đông đến giờ vẫn chưa gặp Tề Mẫn Mẫn, không biết cô thế nào rồi, có vui vẻ không. Ông ngoại cô đã khỏi bệnh chưa? Hoắc trì Viễn có đi cùng với cô không?
Thật nhiều câu hỏi ở trong lòng, nhưng anh không có dũng khí cầm điện thoại lên.
Có một số chuyện, nếu đã biết đáp án rồi, càng muốn biết càng bị tổn thương.
Tô Hoán bưng chén rượu đỏ đi lên lầu, đứng ở cửa phòng Ninh Hạo, nhẹ nhàng gõ cửa.