Chương 1077
“Nhưng cầu oanh oanh liệt liệt, không cầu thiên trường địa cửu…” Trong ánh mắt Hoắc Tương mông lung như giăng một tầng sương mỏng.
Nhớ tới người đàn ông khiến cô động tâm kia, cô liền thở dài.
Cô cũng từng muốn yêu một lần oanh oanh liệt liệt, dù cho nó cực kỳ ngắn ngủi. Nhưng chờ cô muốn chạy tới thành phố B để bày tỏ, thì lại nhìn thấy anh cùng vị hôn thê của mình tương kính như tân bên nhau thề ước.
Cô rốt cục cũng hiểu, không phải hôn nhân của tất cả mọi người đều có liên quan tới tình yêu. Cho dù anh cùng vị hôn thê kia có bao nhiêu bất mãn với cuộc sống hôn nhân này, thì cuối cùng vẫn sẽ bị trói buộc cùng một chỗ. Bởi vì cuộc hôn nhân này gắn bó với lợi ích chính trị cùng thương mại của hai bên gia đình.
Sau khi hiểu rõ, cô lập tức rời khỏi thành phố B, rời xa người đàn ông đã khiến cô đau lòng này.
Hoắc trì Viễn cầm tay Tề Mẫn Mẫn cùng đốt pháo hoa. Sau khi châm lửa anh cùng kéo tay cô lui về sau, ôm lấy bả vai cô cùng ngắm pháo hoa.
Tề Mẫn Mẫn vui vẻ lắc lắc tay Hoắc trì Viễn, kích động nói: “Đẹp quá!”
“Thích không?” Hoắc trì Viễn cúi đầu, trầm giọng hỏi.
“Thích! Em rất vui!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu thật mạnh.
“Nữa chứ?” Hoắc trì Viễn cười, hỏi.
“Được!” Tề Mẫn Mẫn lập tức nắm lấy tay Hoắc trì Viễn, chạy đến chỗ để pháo hoa.
Nhìn hai người họ giống như những đứa trẻ chạy không biết mệt mỏi chạy tới chạy lui trên bờ cát châm pháo hoa. Hoắc Tương cười thở dài: “Chỉ có hai người già chúng ta ngồi xem thôi!”
Hoắc Nhiên cũng không phản bác lại, sâu sắc nói: “”Anh trai đang muốn bù đắp cho chị dâu nhỏ. Nhớ lại hôm tổ chức hôn lễ, lúc tìm được chị dâu nhỏ ở bờ sông, chị ấy đang khóc lóc thảm thiết. Hai mắt sưng to như quả hạch đào vậy.
“Nếu là tôi, tôi cũng sẽ khóc như thế!” Vương Giai Tuệ thở dài.
Sau khi Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn đốt hết chỗ pháo hoa xong, hai người mệt mỏi ngồi trên bờ cát, dựa sát vào nhau.
“Chúng ta thật điên!” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn nói.
“Điên với em, cũng đáng!” Hoắc trì Viễn cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc của Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn nằm trên bờ cát, ngửa đầu nhìn pháo hoa đốt hết, bầu trời lại tối đen đột nhiên cảm thấy ảm đạm.
Pháo hoa rất đẹp nhưng cũng ngắn ngủi như sinh mệnh.
Hạnh phúc của bọn họ liệu có giống như pháo hoa rồi sẽ biến mất không?
Hoắc trì Viễn cầm tay Tề Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô: “Nhóc con, đi thôi!”
“Ừm, về nhà nào!” Tề Mẫn Mẫn cầm tay Hoắc trì Viễn thật chặt, cười gật đầu.
Cô không nên bi quan như vậy.
Tình yêu của anh sâu sắc như thế thì hạnh phúc của cô sao có thể ngắn ngủi giống như pháo hoa cơ chứ?
Cô nên tin tưởng anh, tin tưởng vào hôn nhân của bọn họ.
Nhìn Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn ngồi lên xe của Hoắc Tương, Vương Giai Tuệ cũng đi theo sau mở cửa định ngồi ở ghế phụ lái.
Hoắc Nhiên túm lấy tay Vương Giai Tuệ, “Ngồi xe của anh!”