Chương 1074
“Đón một người bạn? Ai?” Hoắc Tương lập tức tỉnh táo tinh thần, tò mò cười hỏi.
“Lát nữa chẳng phải em sẽ biết sao?” Hoắc Nhiên ra vẻ thần bí chớp mắt, gợi lên sự hiếu kì cho Hoắc Tương, lại chết cũng không nói cho cô nghe đáp án. Nhìn Hoắc Tương nghiến răng hậm hực, anh cười lớn đi ra ngoài nhảy lên con BMW rời đi.
Hoắc Tương khoác cánh tay Tề Mẫn Mẫn, thần bí cười hề hề:”Hai người chắc biết anh hai đi đón ai?”
“Chắc là bạn gái rồi!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời. Nhớ tới hành động của Hoắc Nhiên và Giai Tuệ hôm qua, môi cô tự động nhếch lên tươi cười ngọt ngào.
“Còn phải nói sao?” Hoắc Tương đảo mắt, “Giao thừa, anh ấy không có khả năng mang một người đàn ông đến để ngắm pháo hoa. Anh ấy cũng không phải GAY.”
Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Tương làm cho bật cười, cười đến nhào vào lòng Hoắc trì Viễn.
Hai người đàn ông cùng ngồi một chỗ ngắm pháo hoa đúng là rất kỳ quái.
Hoắc trì Viễn trừng mắt nhìn Hoắc Tương liếc mắt một cái:”Em chìm đắm trong đống tiểu thuyết đam mĩ đó còn chưa đủ sao?”
“Anh, làm sao anh biết em thích tiểu thuyết đam mĩ?” Hoắc Tương làm mặt quỷ với Hoắc trì Viễn.
“Em đừng cho làm hư Tề Mẫn Mẫn!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng trả lời.
“Anh, Tề Mẫn Mẫn không phải trẻ con, em muốn làm hư thì sẽ hư hay sao?” Hoắc Tương cười kháng nghị.
Hoắc trì Viễn ném chìa khóa xe cho Hoắc Tương:”Dùng xe của anh!”
“Ok!” Hoắc Tương nhận lấy chìa khóa, hưng phấn chạy đến trước chiếc Maybach, mở cửa xe ra, rồi như đứa bé cúi người xuống làm động tác mời với hai người.
Sau khi cùng Hoắc Tương sắp xếp pháo hoa xong xuôi, chiếc BMW của Hoắc Nhiên cũng xuất hiện tại bờ song.
Ở trong lòng Hoắc trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn ngồi thẳng người dậy, tò mò nhìn qua.
Lúc Vương Giai Tuệ từ ghế phụ lái đi xuống, Tề Mẫn Mẫn mang vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’. Cô buông tay Hoắc trì Viễn, cười tiếp đón: “Giai Tuệ, bạn đến rồi!”
Vương Giai Tuệ có chút xấu hổ cười cười: “Anh hai Cố bảo mình đến xem pháo hoa với bạn!”
Cô ấy vốn không định đáp ứng Hoắc Nhiên.
Giao thừa, Giai Tuệ và Hoắc Nhiên cùng nhau đi ra ngoài chứng tỏ chuyện gì chứ?
Nhưng mẹ vừa nghe được đề nghị của Hoắc Nhiên, lập tức giống như muốn bán tống bán tháo con gái ra ngoài.
Bị mẹ ruột đuổi đi, Vương Giai Tuệ đành cùng mẹ tới đây.
“Lão Nhị, anh tới đúng lúc lắm! Anh ra châm lửa đi!” Hoắc Tương đưa bật lửa cho Hoắc Nhiên, cười nói.
“Lão Nhị là tên để em kêu sao? Không biết lớn nhỏ gì cả!” Hoắc Nhiên dùng sức vỗ gáy Hoắc Tương, “Gọi anh hai!”
“Nếu anh còn đánh em, em sẽ kể toàn bộ tình sử phong lưu của anh cho Vương Giai Tuệ nghe đó!” Hoắc Tương ôm gáy, bất mãn nhỏ giọng uy hiếp.
Hoắc Nhiên nhíu nhíu mày, không kiềm chế mà cười nói: “Nếu em không sợ bà nội sẽ sắp xếp cho em đi xem mặt cả một đống người thì cứ việc nói đi!”
Hoắc Tương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Xem như anh lợi hại!”