Chương 1072
“Kết hôn xong cảm giác có chút là lạ.” Lynda không biết nên hình dung như thế nào.
“Đương nhiên còn cần phải thích ứng. Anh luôn không ngừng nói với chính mình, người phụ nữ xinh đẹp động lòng người này là bà xã của anh. Chẳng thế thì anh còn tưởng là mộng đẹp.” Trịnh Húc cười nói.
“Nếu thật là mộng đẹp?” Lynda cười hỏi.
“Vậy anh cũng không cần tỉnh lại! Cứ tiếp tục mơ đi!” Trịnh Húc lập tức trả lời.
“Ông xã, em yêu anh!” Lynda có chút cảm động ôm lấy cổ Trịnh Húc, nhiệt tình bày tỏ.
Tề Mẫn Mẫn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn đèn sáng lên như ngọn lửa ngoài cửa sổ, tâm tình đã có chút ưu thương.
Nếu không phải Dương Nguyệt Quyên, tết âm lịch năm nay có lẽ cô sẽ ở cùng với ông ngoại.
Nhưng hiện giờ, ông ngoại đã đến một thế giới khác.
Không biết Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc về nhà chưa, có phải đang cùng với ba người một nhà đón Tết âm lịch.
Cô ngồi vào ghế dựa bên cạnh bàn học, lấy điện thoại cầm tay ra, gửi tin nhắn cho ba: “Ba, tết âm lịch vui vẻ.”
Chỉ chốc lát sau, Tề Bằng Trình gửi tin nhắn về: Tết âm lịch vui vẻ tâm can bảo bối của ba, sức khỏe đã khá hơn chút nào chưa.
Tề Mẫn Mẫn: Vẫn hơi sốt, thế nhưng giờ tốt hơn nhiều rồi ạ, một mặt cười.
Tề Bằng Trình: giữ gìn sức khỏe, cái gì cũng đừng nghĩ, phải thông suốt phóng khoáng đón năm mới.
Tề Mẫn Mẫn có chút nghẹn ngào: “Ba, tết âm lịch năm nay không thể ở cạnh ba, ba cũng nhất định phải thông suốt phòng khoáng, vui vẻ lên.”
Lúc Hoắc trì Viễn vào, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ lau nước mắt. anh lập tức đau lòng đi lê trước ôm eo cô từ sau lưng, cúi đầu hỏi: “Làm sao thế.”
“Em muốn ba ba.” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy Hoắc trì Viễn, u buồn nói: “Tết âm lịch những năm qua đều là ba ở bên em, có đôi khi ông sẽ đưa em đi Paris, có đôi khi là đi Dubai, dù sao mỗi một cái Tết ông ấy đều bỏ lại mẹ con Dương Nguyệt Quyên, đưa em đi ra ngoài. Nhưng năm nay không thể ở cạnh ba rồi. Ông ấy nhất định rất cô đơn.”
“Con gái lớn tất phải lập gia đình.” Hoắc trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng nói: “Xem ra vẫn là con trai tốt hơn.”
“Lại trọng nam khinh nữ.” Tề Mẫn Mẫn xoay người, bất mãn huých vào ngực Hoắc trì Viễn.
“Không phải trọng nam khinh nữ, là không chịu nổi cảnh con gái lớn rồi tặng cho người đàn ông khác.” Hoắc trì Viễn bĩu môi, buồn bực trả lời.
“Nhưng con trai trưởng thành, cũng sẽ rời xe khỏi mẹ. Chúng ta không thể buộc con cái ở bên cạnh mình cả đời.” Tề Mẫn Mẫn thật sự nói.
“Anh không nỡ.” Hoắc trì Viễn cười nói: “Nếu con gái chúng ta xuất giá, anh nhất định không có kiên cường được như ba vợ đâu.”
Tề Mẫn Mẫn đứng dậy, ôm cổ Hoắc trì Viễn, nghịch ngợm hỏi han: “Chú khóc nhè sao.”
“Nhưng sẽ tìm chỗ không có ai.” Hoắc trì Viễn hếch môi mỏng lên: “Khóc đến hoa lê đoái vũ.”
“Chú thật yếu ớt.” Tề Mẫn Mẫn dùng lực xoa mặt anh, kiều man cười nói.
“Anh vốn là cực kỳ yếu ớt, em không được rời khỏi anh.” Hoắc trì Viễn thật sự nói.