Chương 1070
Trịnh Húc cười chạm vào trán cô: “Đây là khích lệ anh sao?”
“Anh cảm thấy vậy thì chính là vậy.” Lynda trợt xuống bàn bếp, chỉnh sửa lại y phục thật tốt, sau đó liền đi làm nhân bánh.
“Đừng làm! Anh đưa em ra ngoài ăn!” Trịnh Húc túm Lynda lại, lần đầu tiên bá đạo ra lệnh.
“Không cần!Em hôm nay muốn được ăn sủi cảo nhân dưa chua!” Lynda đẩy Trịnh Húc ra, lại tiếp tục bận rộn.
Trịnh Húc kéo Lynda sang một bên, nhận lấy đôi đũa cùng nhân bánh trong chậu, nói với cô: “Em chỉ huy, anh làm.”
Lynda tựa vào trên vai Trịnh Húc, vẻ mặt hạnh phúc cười nói: “Anh cầm đũa quấy nhân bánh, nhớ rõ không thể làm ngược.”
“Như vậy?” Trịnh Húc dựa theo lời Lynda nói bắt đầu làm nhân bánh.
“Uh`m! Quấy tới khi nào nhân bánh trắng bệch ra, em lại thêm gia vị.” Lynda cười gật gật đầu.
Trịnh Húc nghiêng đầu, mổ lên môi Lynda một cái, lại tiếp tục vùi đầu làm việc.
“Cũng khá ổn rồi.” Lynda thêm dầu muối cùng gia vị vào nhân bánh, nói với Trịnh Húc, “Tiếp tục.”
Nhìn Trịnh Húc nhất nhất nghe theo lời cô, cô nói một câu anh làm một cái, cô thật muốn cười. Là nụ cười hạnh phúc.
Dưới sự cố gắng của hai người, rốt cục cũng làm xong nhân bánh sủi cảo dưa chua.
Lynda đem chiếc sủi cảo cuối cùng đặt lên mâm, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên mặt Trịnh Húc dính bột mì không khác gì tên hề, cô cười hì hì.
“Cái gì mà buồn cười như vậy?” Trịnh Húc không rõ hỏi lại.
“Mặt anh giống như mới bò từ trong chum ra vậy.” Lynda giơ tay lên, nghĩ muốn lau bột mì trên mặt Trịnh Húc, kết quả càng lau lại càng nhiều. Cô cười đến càn rỡ.
Trịnh Húc cầm bàn tay dính đầy bột mì của cô, bất mãn nói: “Em là muốn giúp anh hay là muốn vẽ lên mặt anh?”
“Đều phải.” Lynda tiêu sái hất một đầu tóc quăn, quyến rũ cười nói.
Trịnh Húc cúi đầu vừa muốn hôn Lynda, liền bị cô né được, cúi đầu tránh ra.
“Anh đi tắm rửa đi! Em nấu sủi cảo. Khi nào chín sẽ gọi anh.” Lynda cười mở bếp gas, đối với Trịnh Húc ra lệnh.
Trịnh Húc tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Lynda vẫn còn đang nấu sủi cảo.
Anh đi qua, từ phía sau ôm lấy eo cô, thanh âm khàn đục nói: “Bà xã.”
“Uh`m?” Lynda cho rằng anh muốn nói gì, liền nghiêng đầu xem anh.
“Nghĩ muốn gọi em một tiếng.” Trịnh Húc nhàn nhạt cười nói.
Lynda không thể nề hà gì lắc lắc đầu, lại chuyên tâm nấu sủi cảo.
Trịnh Húc ngả đầu lên vai cô, lòng đầy vui mừng.
Anh chưa từng nghĩ tới sẽ có người mạnh mẽ như Lynda, phong tình vạn chủng như cô, cũng sẽ có một mặt hiền lạnh như vậy ở nhà.
Mà người phụ nữ hiền dịu này từ hôm nay trở đi sẽ là của anh rồi!