Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1065




Chương 1065

“Cần phải hạnh phúc!” Hoắc trì Viễn vỗ nhẹ lưng của Lynda.

Lynda buông anh ra, dùng sức cười gật đầu: “Điểm này không cần anh phải lo, chúng ta nhất định sẽ như thế.”

Lynda nói xong, chặt chẽ cầm lấy tay của TRịnh Húc, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời ngày hè, khiến cho người ta mờ mắt.

“Hoắc tổng, tôi và Lynda trở về đây.” Trịnh Húc dùng tay còn lại bắt tay Hoắc trì Viễn, sau đó đưa Lynda lên xe rời đi.

Bà nội nhìn hai người rời đi, vui mừng cười nói: “Hai đứa bé này thật xứng đôi, một đứa động một đứa tĩnh, tính cách vừa vặn bù cho nhau, vĩnh viễn không ầm ĩ với nhau.”

“Bà nội, bà thật hay.” Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống bên cạnh bà, cười nói.

“Bà sống bảy tám chục tuổi vô dụng sao?” Bà nội giả bộ bất mãn chu miệng.

“Bà già rồi có hỏa nhãn kim tinh.” Tề Mẫn Mẫn lập tức nịnh nọt dỗ bà nội, đến khi bà tươi cười rạng rỡ.

Bà nội vui vẻ véo má cô: “Đứa nhỏ này, miệng thật ngọt.”

Tề Mẫn Mẫn rúc vào bên cạnh bà, giống như đứa trẻ làm nũng.

Nhìn thấy Hoắc trì Viễn đi tới, chân vẫn có chút thậm thọt, cô lập tức vươn tay đỡ anh.

Bà nội nhìn anh, vừa lòng nói: “Chân của cháu sẽ nhanh khỏi.”

“Công lao của bác sĩ Mông Cổ.”

“Lúc ấy thiếu chút nữa anh khiến bác sĩ kia khóc. Bà nội, bà cũng không biết lúc ấy anh ấy hung dữ thế nào đâu, dáng vẻ không trị hết thì sẽ ninh đầu ông ấy.” Tề Mẫn Mẫn khoa trương cười nói: “Hiện giờ biết người ta y thuật cao minh, còn gọi là bác sĩ Mông Cổ?”

“Không phải anh sốt ruột sao?” Hoắc trì Viễn chột dạ nhếch miệng.

Đương nhiên nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn cả người toàn máu, anh thật sự phát điên.

“Mẹ cháu bảo cháu đưa Tề Mẫn Mẫn đến bệnh viện kiểm tra. Thừa lúc còn sớm, cháu nhanh đưa nó đi đi.” Bà nội Hoắc đột nhiên nhớ ra, nhìn tinh thần của Tề Mẫn Mẫn không tồi, lập tức thúc giục.

“Bà không nói thì cháu cũng quên mất.” Hoắc trì Viễn thế này mới nhớ tới mẹ đã dặn. cầm lấy chìa khóa xe đưa Tề Mẫn Mẫn rời đi.

“Chân của anh có được không?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng hỏi.

Hoắc trì Viễn lặng đi một chút.

Anh đã quên chân mình còn bị thương.

Chân phải hoạt động khi còn có thể đau, chỉ sợ phanh và chân ga không linh hoạt.

“Anh gọi điện bảo Tiểu Trương đến.” Hoắc trì Viễn lập tức gọi điện thoại qua.

Sau khi kiểm tra tổng thể cho Tề Mẫn Mẫn, Chu Cầm vô cùng thận trọng gọi Hoắc trì Viễn vào văn phòng.

“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Hoắc trì Viễn lo lắng nhìn mẹ mình.

“Lần sảy thai này đã gây nên thương tổn thật lớn đến sức khỏe của Tề Mẫn Mẫn.” Chu Cầm vô cùng nghiêm túc nói.

“Là như thế nào ạ?” Hoắc trì Viễn căng thẳng nắm chặt tay.

Chu Cầm trầm mặc vài giây, nghiêm túc nói:”Có khả năng, cả đời này con bé sẽ không làm mẹ được nữa.”

“Sao có thể như vậy?” Hoắc trì Viễn đau buồn che mặt, thấp giọng nghẹn ngào.