Chương 1064
“Không rõ lắm. Hẳn là việc công đi.” Lấy hiểu biết của Lynda về Hoắc trì Viễn, anh có thể cùng Trịnh Húc tán gẫu hẳn là chuyện buôn bán cơ mật. Nhưng cô thật có chút nghi ngờ, vì cái gì Trịnh Húc lại đỏ mặt.
“Đàn ông trừ bỏ việc công thì còn có cái gì khác để bàn luận?” Tề Mẫn Mẫn nhếch miệng nhỏ.
“Em không cần ghen. Đàn ông ở bên ngoài kiếm tiền mới có thể nuôi được nhóm người chúng ta.” Lynda cười nhéo nhéo đôi má Tề Mẫn Mẫn.
“Em không ăn dấm chua, em là sợ Hoắc trì Viễn mệt mỏi. Anh ấy cũng không phải làm bằng sắt, hai ngày nay lăn qua lộn lại cũng chết mệt rồi, kết quả vừa thấy Trịnh Húc lại bắt đầu lao vào công việc.” Tề Mẫn Mẫn đau lòng nói.
“ Anh ấy xưa nay vẫn như vậy. Thời điểm Công ty mới thành lập, anh ấy đã từng ba ngày ba đêm không chợp mắt, về sau té xỉu tại phân xưởng. Đoạn thời điểm kia chính là đoạn thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời. Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi…” Lynda đột nhiên sửa lại, cười nói, “Bất quá nếu khi đó không liều mạng, đến nay làm gì có gia tài bạc tỷ?”
Đoạn thời gian kia Hoắc trì Viễn giống như con quay, không ngừng xoay tròn, bởi vì anh phải liều mạng công tác mới có thể quên được cái chết của Tưởng Y nhiên.
Cũng vì Hoắc trì Viễn mạnh dạn đi đầu cho nên mới khiến cho anh sáng lập ra một mảnh trời riêng thuộc về mình, trở thành doanh nghiệp nổi danh không chỉ ở thành phố A mà còn trên toàn quốc.
“Cảm ơn đoạn đường kia chị cùng anh Trịnh Húc đã bên cạnh làm bạn cùng anh ấy.” Tề Mẫn Mẫn vô cùng thành khản nắm chặt bàn tay của Lynda.
Hoắc trì Viễn đã nói qua, Trịnh Húc cùng Lynda là trợ thủ đắc lực của anh, thiếu một người cũng không được.
“Phải nói những gì chúng ta đạt được cùng những gì chúng ta trả giá là có mối quan hệ trực tiếp với nhau. Hoắc tổng chưa bao giờ keo kiệt tiền thưởng cho nhân viên.” Lynda thưởng thức nhìn Hoắc trì Viễn. Bây giờ đối với Hoắc trì Viễn, cô chỉ còn lại thưởng thức cùng sùng kính. Phần thầm mến kia từ sau khi cùng Trịnh Húc kết giao liền biến mất. Cô cảm thấy cô chặt đứt mối tơ tình này thật đúng đắn. Trịnh Húc sẽ là một người chồng vô cùng tuyệt vời.
Lúc Lynda và TRịnh Húc đưa đến cửa, Lynda đột nhiên xoay người, hốc mắt ẩm ướt nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Tề Mẫn Mẫn, chị có thể ôm Hoắc trì Viễn không?”
“A?” Tề Mẫn Mẫn lập tức sửng sốt.
Lynda còn chưa bỏ xuống được thầm mến đối với Hoắc trì Viễn sao?
Lynda nhìn ra được sự hoài nghi của Tề Mẫn Mẫn, xì một tiếng nở nụ cười: “Tề Mẫn Mẫn, em đừng hiểu lầm, chỉ là một cái ôm cảm ơn.”
Tề Mẫn Mẫn lập tức thoải mái cười đẩy Hoắc trì Viễn đi: “Chị cứ tùy tiện ôm.”
“Tùy tiện ôm? Tề Mẫn Mẫn, em cũng hào phóng quá.” Lynda trêu chọc nói.
“Chỉ hào phóng với chị thôi, nếu người phụ nữ khác đòi ngấp nghé anh ấy, em nhất định sẽ định tội cô ta.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm thè lưỡi.
“Thật là hung hãn, chị cũng không dám xuống tay ôm người đàn ông của em đâu.” Lynda cười nói xong, quay đầu nói với Trịnh Húc: “Không cho anh ghen, ôm không liên quan đến tình yêu.”
“Anh biết.” Trịnh Húc thản nhiên cười hôn lên môi Lynda.
Nếu cô không buông xuống tình cảm đối với Hoắc trì Viễn, thì chắc chắn sẽ không nhận lời cầu hôn của mình.
Anh hoàn toàn tin tưởng Lynda.
Lynda thế này mới cười đi lên trước, nhẹ nhàng ôm Hoắc trì Viễn: “Hoắc trì Viễn, cảm ơn mấy năm nay anh bao dung với chúng tôi. Bởi vì yêu sai, tôi đã phạm rất nhiều sai lầm, nhưng anh cũng chưa sa thải tôi. May mắn có anh, tôi mới có thể tìm được một người chồng tốt như Trịnh Húc. Cảm ơn anh.”