Chương 1052
Để ăn mừng Lynda đồng ý gả cho mình, Trịnh Húc tặng cho cô một bữa tối lãng mạn.
“Trịnh Húc, thật ra không cần lãng phí như vậy. Hai chúng ta ở nhà nấu cơm ăn cũng có lãng mạn.” Lynda nâng cằm lên, mê muội nhìn anh.
Ánh sáng phảng phất xung quanh, vẻ mặt Trịnh Húc đặc biệt anh tuấn, khí tức giống như bạc hà, nhạt nhẽo lại xa xưa, trở về chỗ cũ.
Đối với cô mà nói, Trịnh Húc tựa như một quyển sách lật mãi cũng không hết, mỗi lần cô lật sang tờ mới lại bị những thứ bên trong hấp dẫn.
Trịnh Húc nhận rượu đỏ người phục vụ đưa qua, tự mình rót cho Lynda, nhàn nhạt cười nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt. nhất định phải long trọng.”
“Không phải là em đồng ý anh cầu hôn sao?” Lynda kiêu ngạo nở nụ cười: “Nào có đặc biệt như thế?”
“Rốt cuộc anh có thể đem người phụ nữ đẹp nhất lấy về nhà, sao không đặc biệt?” Lúc TRịnh Húc cười rộ lên, khóe môi xuất hiện hai lúm xu ẩn ẩn, cực kỳ đáng yêu, lại bị Lynda phát hiện, kinh diễm trái tim của cô.
“Em lừa được kim cương vương lão ngũ của công ty chúng ta, em cũng phải chúc mừng sao?” Lynda bị Trịnh Húc cuốn hút, tâm tình thay đổi tốt đẹp.
“Ngày mai chúng ta nhận giấy chứng nhận kết hôn, liền tuyên bố với cả công ty, đôi ta đã vây chặt lấy nhau. Để cho những người đàn ông mong nhớ em hết sạch hy vọng.” Trịnh Húc giơ chén rượu, cười nói.
“Không phải mộ hôn nhân sao?” Lynda nhíu mày, quyến rũ cười nói.
“Tình yêu của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.” Trịnh Húc trả lời khiến Lynda hạnh phúc cười rộ lên.
“Không dám nói cùng anh, trái tim sẽ nhảy nhót.” Lynda ôm ngực, u oán chu môi mỏng.
Trịnh Húc không nói những lời thề điên cuồng, nhưng một câu “tình yêu của chúng ta vừa mới bắt đầu” so với tất cả những lời tâm tình đều êm tai vô cùng.
Cô phát hiện trái tim của mình mà không thể khống chế kịch liệt nhảy lên.
Đây là yêu đi?
Bởi vì yêu, cho nên trái tim nhảy nhót!
Cô tuyệt đối không phải vì phần quà kết hôn kia mới kích thích mà đồng ý gả cho anh, từ buổi tối lúc ở thành phố B ấy, cô cũng đã quyết định gả cho anh, chỉ là cô là phụ nữ, cũng sẽ rụt rè mà thôi.
Nhưng cô không đợi đến khi anh mở miệng cầu hôn, đã bị Hoắc trì Viễn khuyến khích mà gật đầu đồng ý gả cho anh.
“Anh cũng thế.” Trịnh Húc nhẹ nhàng mím môi mỏng, giống như làm nũng.
Trong mắt Lynda tràn đầy ý cười.
Cô cực kỳ cảm động, không phải vì bữa tối ánh sáng lãng mạn này, mà là vì anh không tự giác mà để lộ ra tình yêu.
“Trịnh Húc, anh không cần lại hấp dẫn em, được không?” Lynda chu miệng kháng nghị.
Năm năm trước, cô bị mù sao.
Vậy mà không để ý đến người đàn ông mê người như vậy.
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt của hai người chỉ đan vào cùng một chỗ.
Ăn cơm xong, hai người tay trong tay đi dạo ở bờ sông, tươi cười như mơ.
Lynda dựa sát vào bả vai của TRịnh Húc, cười hỏi: “Trịnh Húc, anh sẽ hối hận sao?”