Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1046




Chương 1046

Lái xe cung kính mở cửa, nhiệt tình hỏi: “Cố tiên sinh, có cần tôi hỗ trợ ôm phu nhân vào nhà không?”

“Không cần!” Hoắc trì Viễn lạnh mặt từ chối.

Tuy tiểu Trương đã kết hôn, nhưng anh cũng không muốn để cho đối phương ôm Tề Mẫn Mẫn.

“Em có thể tự mình đi được.” Tề Mẫn Mẫn lập tức từ bên kia xe bước xuống, đi qua đầu xe đến bên người Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn ôm lấy bả vai Tề Mẫn Mẫn, thanh âm khàn khàn nói: “Dựa vào anh.”

Tề Mẫn Mẫn vòng một cánh tay qua eo Hoắc trì Viễn, gắt gao ôm lấy anh, ngẩng đầu cười nói: “Hai chúng ta rốt cục có một ngày nâng đỡ nhau rồi.”

Hoắc trì Viễn yêu thương hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn: “Nói cho cùng vẫn là giúp đỡ lẫn nhau!”

“Đi thôi!” Tề Mẫn Mẫn dương lên một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, nói với Hoắc trì Viễn, ” Giúp đỡ lẫn nhau!”

Hoắc trì Viễn cười ôm sát Tề Mẫn Mẫn, cùng cô dìu nhau đi vào biệt thự.

Bọn họ vừa mới tiến vào cửa, Hoắc Tương cùng Vương Giai Tuệ liền chạy tới, mỗi người đỡ lấy một người.

“Anh, các người đã trở lại. Bà nội lo lắng đến miếng nước cũng không chịu uống.”

“Tề Mẫn Mẫn, cậu không sao chứ? Tớ thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm.”

Hai người mỗi người một câu, lo lắng hỏi Hoắc trì Viễn cùng Tề Mẫn Mẫn.

“Tớ không sao rồi. Mọi người đừng lo lắng.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.

Cô không muốn để cho mọi người nhìn thấy nỗi đau của cô, cũng không muốn để cho người nhà vì cô mà lo lắng, cho nên cười vô cùng động lòng người. Nhưng cô lại quên mất ánh mắt mới là cửa sổ của tâm hồn. Trên mặt cô là nụ cười tươi tắn, nhưng trong ánh mắt kia là nồng đậm đau xót cùng bi thương không cách nào gạt người.

Vương Giai tuệ đau lòng thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.

Cô miễn cưỡng cười cười: “Cậu không có việc gì là tớ an tâm rồi. Trở về nhớ dưỡng thân thể cho thật tốt.

Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu, dựa sát vào bên người Hoắc trì Viễn.

Chu Cầm sau khi đặt đồ ăn lên mặt bàn, lau sạch tay rồi chạy nhanh tới, nhận lấy Tề Mẫn Mẫn trong lòng Hoắc trì Viễn nói “Có mệt lắm không?”

“Không sao, mẹ.” Tề Mẫn Mẫn cười lắc lắc đầu.

“Hoắc trì Viễn, ở Ngạc Luân Xuân, bác sĩ cho Tề Mẫn Mẫn uống thuốc gì? Lát nữa con đưa cho mẹ xem. Để mẹ nhìn xem là thuốc có hữu dụng hay không?” Chu Cầm cùng Vương Giai Tuệ đỡ Tề Nhiễn đến trên ghế sô pha, liền cầm lấy cổ tay Tề Mẫn Mẫn bắt mạch.

Hoắc trì Viễn xoay người đối với lái xe đang di chuyển hành lý, nói: “Tiểu Trương, cậu lấy cái gói thuốc Đông Y ở trong túi du lịch ra.”

Lái xe lập tức nghe lời để hành lý xuống, mở túi du lịch, tìm kiếm gói thuốc bên trong.

“Anh, anh ngồi lên ghế sofa đi, em lên lầu gọi Hoắc Nhiên xuống xem vết thương ở chân cho anh.” Hoắc Tương đỡ Hoắc trì Viễn ngồi xuống bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, liền xoay người đi gọi Hoắc Nhiên. Cô đi chưa được mấy bước liền gặp Hoắc Nhiên vừa lúc xuống lầu, lập tức túm chặt anh thúc giục nói: ” Anh nhanh chút! Anh cả trở về rồi!”

“Biết. Anh ấy trở về rồi, không cần phải vội!” Hoắc Nhiên quơ quơ hòm thuốc trong tay.

Hoắc trì Viễn nói với Hoắc Nhiên: “Anh chỉ bị trẹo một chút, có chút sưng, cũng đã được xem qua rồi.”

“Để em nhìn xem.” Hoắc Nhiên vẫn lo lắng, ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc trì Viễn, cởi giầy cùng tất của anh ra, các ngón tay lần mò vết thương.”Xương cốt không có việc gì. Đau hai ngày thì tốt rồi.”