Chương 104
“Cái gì?” Hoắc Trì Viễn cắn ngón tay cô, dáng vẻ này của cô khiến cho cả ngày buồn bực của anh đều bị quét đi sạch sẽ, đột nhiên cảm thấy thật tốt.
“Hư hỏng!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt lui về sau, oán hận trừng mắt nhìn anh một cái.
Hoắc Trì Viễn thưởng thức Tề Mẫn Mẫn xinh đẹp, chậm rãi mở miệng: “Không có khí thế, không làm được>?”
“Không được!” Tề Mẫn Mẫn tức sôi máu trả lời.
“Tôi giải thích với em.” Hoắc Trì Viễn dừng xe ở bên đường, thật sự nhìn cô.
“Không được! Không thể được!” Tề Mẫn Mẫn xoay mặt nhìn ra ngoài cửa số.
Hôm nay anh xin lỗi xong, ngày mai có thể lại bởi vì Tưởng Y Nhiên mà nổi giận với cô. Cô cũng không muốn nhận tiếp loại cảm giác oan ức vô vọng đó nữa.
Hoắc Trì Viễn hít sâu một hơi, đột nhiên nghiêng người dò xét về ghế phía sau, sau đó cầm lấy một bó hoa hồng vàng diễm lệ, đưa tới trước mặt cô: “I’m sorry!”
Anh cẩn thận nhìn về phía cô, thực sự sợ cô không chịu tha thứ cho anh. Anh phát hiện chính mình vô cùng để ý đến cô, vượt quá tưởng tượng của anh. Nhân viên ở cửa hàng bán hoa nói 88 đóa hoa hồng đại biểu cho sự nhận lỗi, dùng trái tim bù lại tất cả lỗi lầm của mình, vì thế, anh để cho nhân viên cửa hàng gói lại 88 đóa hồng vàng. Trời nói nữ sinh đều thích hoa tươi, sao khuôn mặt của Tề Mẫn Mẫn vẫn không thay đổi?
“Chú à, anh cảm thấy vấn đề giữa chúng ta có thể giải quyết bằng hoa tươi là được sao?” Tề Mẫn Mẫn cực kỳ bình tĩnh nhìn anh.
Buổi sáng, cô bị thương, bị thương nghiêm trọng.
“Y Nhiên đã chết rồi.” Hoắc Trì Viễn nhíu mi.
“Nhưng cô ấy sống ở trong lòng anh.” Tề Mẫn Mẫn thật sự nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, trong mắt anh có thể nhìn ra được vùng vẫy và thống khổ: “Hôm nay tôi tiếp nhận cách giải thích của anh, ngày mai có thể còn vô ý đụng chạm những vật mà cô ấy để lại thì sao. Chú à, đặt cả tôi và cô ấy ở trong lòng anh khẳng định rất không tốt.”
“Tôi đã nói về cô ấy với em chưa?” Hoắc Trì Viễn nhét hoa tươi vào trong tay cô, cô đơn hỏi han.
“Không.” Tề Mẫn Mẫn ôm hoa im lặng.
“Ba của cô ấy và ba tôi là bạn học cũ, lại còn cùng làm việc trong một bệnh viện, chọn ở cùng một khu nhà, bởi vậy từ nhỏ tôi và cô ấy đã quen nhau.” Hoắc Trì Viễn biết nếu không nói rõ ràng chuyện của Y Nhiên, khúc mắc của Tề Mẫn Mẫn không thể giải quyết được: “Cô ấy thích khiêu vũ, đã từng đạt rất nhiều giải thường lớn, từng đi diễn ở nhiều quốc gia khác nhau. Khi đó tôi thích cầm máy ảnh để chụp cô ấy, cái gì cũng chụp, khi đó tôi cũng không biết cái gì mới gọi là yêu, mãi đến năm mười lăm tuổi, tôi rời khỏi cô ấy để đi học đại học Q, tôi mới phát hiện mình rất thích cô ấy, không nỡ rời xa cô ấy.”
“Đúng là thanh mai trúc mã.” Tề Mẫn Mẫn chua chát nói.
Lúc anh mười ba tuổi, cô mới vừa sinh ra. Lúc anh mười tám tuổi, cô vừa đi nhà trẻ, nhưng lúc đó anh đã yêu Tưởng Y Nhiên rồi. Đây là một đề bài bất bình đằng căn bản của toán học.
“Về sau, cô ấy theo tôi đi Mỹ. Lúc cô ấy tốt nghiệp liền được báo kết quả kiểm tra bị u não. Tôi tự mình phẫu thuật cho cô ấy. Giải phẫu cực kỳ thành công, nhưng cũng là năm đó, một trận tai nạn xe đã cướp cô ấy đi. Tôi có thể giúp cô ấy khỏe mạnh, nhưng không thể giữ lại sinh mệnh của cô ấy.” Âm thanh của anh trầm thấp, mang đầy tự trách và đau khổ trong đó.
“Tai nạn xe cộ?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên căng thẳng ngồi thẳng người, đôi mắt đẹp trừng lớn.
“Đúng! Tề Bằng Trình——-cha em—— đâm vào người ta rồi bỏ chạy! Nếu ông ta có chút lương tâm, có thể dừng lại cứu người, Y Nhiên sẽ không phải chết!” Hoắc Trì Viễn phẫn nộ nện vào tay lái.