Chương 102
“Ba ba nhớ kỹ!” Âm thanh Tề Bằng Trình có chút khàn khàn. Dù sao con gái cũng hợp với tâm của ông, không có hận đáng kể.
Ninh Hạo vẫn đứng ở cửa, vòng ngụ ở bả vai Tề Mẫn Mẫn, mang cô đi ra ngoài: “Đừng lo lắng. Bác trai giải phẫu rất thành công.”
“Cậu lại hỏi bác sĩ?”
“Uh. Ba tớ nhận thức viện trưởng.” Ninh Hạo cười cười, “Ba tớ làm cho viện trưởng gọi điện thoại cho chủ nhiệm Trần. Ba vừa nói cho tới biết giải phẫu rất thành công, bác trai hẳn là rất nhanh có thể khôi phục.”
“Lớp trưởng, cảm ơn.” Tề Mẫn Mẫn không biết nên cảm tạ Ninh Hạo như thế nào. Hắn thế nhưng còn để bụng hơn so với cô. Viện trưởng gọi điện thoại cho bác sĩ mổ chính, kia không chỉ có ý tứ hỏi tình trạng bệnh nhân, đối phường còn sẽ dụng tâm dặn dò gấp bội.
“Sau khi cậu nói chữ tạ xong, tớ liền nóng cậu.” Khuôn mặt tuấn tú của Ninh Hạo kéo căng, không quá vui vẻ trừng mắt Tề Mẫn Mẫn. Hắn làm hết thảy cũng không phải vì một chữ “Tạ” của cô. Hắn thiệt tình thực lòng muốn tốt với cô. Cô hạnh phúc hắn liền vui vẻ.
“Được. Tớ không nói.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn Ninh Hạo, cho hắn một cái tươi cười vui vẻ.
“Ninh Hạo kia rốt cuộc là cái thân phận gì?” Dương Nguyệt Quyên nhìn bối cảnh của Ninh Hạo, hỏi con gái ở bên cạnh.
“Bạn học chị con.” Tề Lạc không có tâm cơ gì trả lời.
Hoắc Trì Viễn đẩy xe mua hàng đi mấy vòng quanh Đại Quyển, mua một đống socola, khoai tây lát, cocacola…Mấy thứ đồ ăn này trong mắt anh chính là những thức ăn không hề tốt cho sức khỏe, sau đó đẩy xe đi tính tiền. Khi xếp từng món đồ lên trên bàn thu ngân, Hoắc Trì Viễn mới chú ý tới một số thứ. Anh lại đẩy xe hàng ra sau, nghiêm túc nhìn các món hàng trước mặt.
Vị dâu tây?
Vị chuối?
Vị mâm xôi xanh?
Mấy thứ này cũng chia ra làm nhiều hương vị sao?
Nên chọn loại nào bây giờ?
Đang lúc anh do dự thì Hoắc Nhiên đột nhiên xuất hiện phía sau lưng anh, vỗ mạnh bờ vai anh.
“Anh, hôm này anh lại rảnh rỗi có nhã hứng dạo siêu thị sao?”
Khuôn mặt Hoắc Trì Viễn có chút đỏ ửng:”Mua chút đồ ăn vặt”. Anh có chút ngượng ngùng nói thêm “Mua cho Tề Mẫn Mẫn. Thư ký nói các cô gái trẻ đều thích ăn những thứ này.”
“Vậy anh còn đứng ở đây nghiên cứu cái gì?” Hoắc Nhiên cười gian hỏi.
“Tề Mẫn Mẫn…vẫn đang học cấp ba…” Hoắc Trì Viễn có chút xấu hổ.
Hoắc Nhiên hiểu ra liền nở nụ cười:”Em hiểu rôi! Em hiểu rồi! Phải xử trí thật tốt!”
Anh đi qua vài gian hàng lấy một cái hộp màu trắng đưa cho Hoắc Trì Viễn:”Anh, loại Hạnh phúc 0.01 này không tồi, em vừa dùng tối qua thực sự rất vừa lòng. Anh đem về nhà nghiên cứu kỹ càng với chị dâu”.
Hoắc Trì Viễn ho mạnh một tiếng, nhận lấy “áo mưa” liền ngượng ngùng đi tính tiền.
“Anh, anh đã ba mươi tuổi rồi, da mặt đừng đừng nên mỏng như vậy”. Nếu không phải đang ở siêu thị, Hoắc Nhiên thật muốn cười thật to. Bộ dáng xấu hổ của anh trai anh bây giờ trông thẹn thùng giống nam sinh cấp ba, bị người ta nhìn thì ngượng ngùng. Rốt cuộc anh đã trải qua bao nhiêu năm mà không có phụ nữ vậy?