Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1008




Chương 1008

Anh biết rõ là cô đang cố gắng giữ khoảng cách với anh.

Cho nên anh thà rằng cô chẳng nói gì, cũng chẳng cần cô nói cảm ơn.

“Tức giận sao?” Vương Giai Tuệ quay đầu lại, lo lắng nhìn Hoắc Nhiên.

Từ khi nào anh trở nên yếu ớt và mẫn cảm như thế.

“Không dám!” Hoắc Nhiên làm ra vẻ không có vấn đề gì thở dài. Thấy sắc mặt cô vẫn tái xanh, anh biết rõ vừa nãy thật sự đã dọa cô sợ rồi. Anh vươn tay: “Đưa tay cho anh!”

Có lẽ thật sự sợ hãi, Vương Giai Tuệ mới đưa tay cho Hoắc Nhiên, không phản kháng gì.

Hoắc Nhiên thả lỏng, sợ Vương Giai Tuệ lại từ chối anh.

Kỳ thật anh cũng bị dọa sợ rồi.

Nếu cô thật sự ngã, xương đùi vừa được nối liền sẽ lại gãy cho mà xem.

Hiện tại lưng anh vẫn toát mồ hôi lạnh.

Vương Giai Tuệ phát hiện cô cảm thấy an toàn khi được Hoắc Nhiên nắm tay.

Anh là một người đàn ông lăng nhăng không mang lại cảm giác an toàn cho con gái sao cô lại cảm thấy yên tâm chứ?

Cô lặng lẽ nhìn sườn mặt của Hoắc Nhiên, không rõ tại sao bản thân lại có ảm giác này.

“Rốt cuộc cũng phát hiện anh rất đẹp trai sao?” Hoắc Nhiên không kiềm chế được cười hỏi.

“Đúng là da mặt dày, anh nghĩ cô gái nào cũng mê muội anh sao?” Vương Giai Tuệ bất mãn hừ một tiếng.

Hoắc Nhiên bị câu nói của cô mà nghẹn chết.

“Cả đời này anh đã bại trên tay em rồi!” Hoắc Nhiên không hề nề hà nói.

“Tôi lấy chuyện đả kích đả kích làm trò vui!” Vương Giai Tuệ vui vẻ cười rộ lên.

Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Hoắc Nhiên, cô cảm thấy rất thành tựu. Kỳ thật không đề cập đến vấn đề tình yêu, Hoắc Nhiên là một người bạn tốt. Ở bên cạnh anh, cô cảm thấy rất vui vẻ. Những lúc đấu võ mồm với anh cũng trở thành một phần kỷ niệm hạnh phúc.

“Không sợ! Da mặt anh dày như vậy! Không sợ đả kích!” Hoắc Nhiên không sợ đả kích mà trả lời, càng đánh càng hăng nói với Vương Giai Tuệ. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngồi ở trong quán cà phê XX, Hoắc Nhiên gọi một đống đồ nhưng một miếng anh cũng không ăn, toàn bộ đều đặt hết lưn trước mặt Vương Giai Tuệ.

“Nhiều như vậy, tất cả đều là cho tôi?” Vương Giai Tuệ hưng phấn hỏi.

Bỏ đi cái tính chăng hoa thì kỳ thật anh đối xử với cô cũng rất tốt.

Tuy nhiên nếu đảm đương chức bạn trai thì có chút nguy hiểm, vẫn là bạn bè tốt thì hơn.

“Anh không có hứng thú với đồ ngọt.” Hoắc Nhiên bưng tách cà phê lên, nhẹ hớp một ngụm.

“Bánh chocolate đen này ăn rất ngon. Anh thật sự không muốn nếm thử?” Vương Giai Tuệ tay cầm thìa, ý cười chưa hết hỏi.

“Nhìn em ăn là đủ rồi.” Hoắc Nhiên không kềm chế được chớp chớp mắt, ném cho Vương Giai Tuệ một cái mỵ nhãn.

Vương Giai Tuệ đảo cặp mắt trắng dã: “Xin nhờ, anh dùng bộ dáng này đi đối phó với bạn gái anh đi. Tôi miễn dịch rồi!”

Hoắc Nhiên xấu hổ cắn chặt răng: “Thật là lãnh huyết! Anh có bao nhiêu khuyết điểm đều bị em nắm trong lòng bàn tay.”

“Chỉ có tôi biết? Lịch sử phong lưu của anh không phải từ đầu đường đến cuối ngõ, từ ông già đến phụ nữ và trẻ em đều biết à?” Vương Giai Tuệ cố ý đùa giỡn Hoắc Nhiên.