Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 986




Chương 986

“Nhưng mà…”, Hạ Thâm nhìn sang Nam Mẫn: “Rốt cuộc hai người có xảy ra quan hệ hay không, bản thân em không biết ư?”

Lý Vân và Bạch Lộc Dư cũng quay phắt sang nhìn Nam Mẫn.

“Đúng đó, lần đầu tiên của con gái…”

Bọn họ không nói hết lời, tuy là họ cũng chưa trải nghiệm bao giờ nhưng mà nghe nói là… Đau lắm.

Nam Mẫn nhếch môi, không còn lời nào để nói.

Chỉ cảm thấy một dòng máu nóng đang dâng lên trong ngực mình, hận không thể phun ra một ngụm.

Khi đó cô đang bận tức giận, hoàn toàn không hề nghi ngờ, suy cho cùng thì cảnh tượng trong mơ cũng quá chân thật, khiến cô tưởng rằng họ thật sự xảy ra quan hệ.

Cô là người học y nên biết rõ cơ thể của con gái đều không giống nhau, có người đau muốn chết, có người lại không đau mấy, lần đầu tiên có máu hay không cũng giống vậy, tất cả đều không phải là xác suất trăm phần trăm.

Ai mà ngờ được Dụ Lâm Hải lại chó má như vậy cơ chứ!

Bạch Lộc Dư nhìn Nam Mẫn, bất giác “chậc” một tiếng: “Thật sự không ngờ, em gái anh đã hai lăm tuổi rồi mà vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ”.

“…”

Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh ta một cái: Anh biết lịch sự là gì không?

Lý Vân liếc mắt nhìn Bạch Lộc Dư một cái, xùy một tiếng: “Thì em cũng còn là trai tân đấy thôi? Không biết xấu hổ còn mặt dày đi nói bé sáu nữa hả?”

Bạch Lộc Dư trừng mắt: “Nói thế cũng nói, con bé đã kết hôn một lần rồi, em còn chưa yêu ai đây này!”

Hạ Thâm vỗ vai Bạch Thất: “Đúng đó, em gái chúng ta đã kết hôn một lần rồi, em còn chưa hẹn hò với ai, cuối cùng thì ai thảm hơn ai, cẩn thẩn suy nghĩ xem”.

Bạch Lộc Dư: “?”

Có bức thư thứ ba, nhưng Nam Mẫn lại không muốn đọc nữa.

Có trời mới biết Dụ Lâm Hải còn thêm chiêu trò gì nữa.

Tên này khi còn sống đã khiến người ta ghét, chết rồi vẫn làm người ta hận, Nam Mẫn hận không thể đào anh từ lòng đất lên, đánh anh một trận!

“Còn một bức cuối cùng, đọc nốt đi”.

Hạ Thâm khuyên cô: “Đau dài không bằng đau ngắn, xem sớm hết sớm”.

Nam Mẫn cố gắng ổn định lại hơi thở, chậm rãi mở ra bức thư thứ ba, mặt giấy loạt soạt, vẫn là những dòng chữ thể Khải ngay ngắn của Dụ Lâm Hải.

Thể chữ xinh đẹp kia khiến ba ông anh sau lưng sáng hết cả mắt.

“Không ngờ tên Dụ Lâm Hải đó lại viết chữ đẹp vậy, so với đống chữ như chó cào kia của anh thì đẹp hơn nhiều”, Bạch Lộc Dư nhỏ giọng than thở.

Hạ Thâm giơ một ngón tay lên môi: “Suỵt, đừng ồn ào”.

——

Mẫn à.

Vẫn là một ngày nhớ em.