Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 977




Chương 977

Thành viên ban giám đốc bị chổi quét tới đầy bụi lộ vẻ không vui, nghiêm mặt nói: “Ông còn như vậy, chúng tôi không khách sáo đâu!”

Không chờ Văn Cảnh Dật mở miệng, sau lưng truyền tới một giọng nói lạnh như băng.

“Để tôi xem mấy người muốn không khách sáo như thế nào?”

Thành viên ban giám đốc của vàng bạc đá quý Dụ Thị nghe thấy tiếng nói liền nghiêng đầu, nhìn thấy Nam Mẫn mặt lạnh lùng, phía sau cô còn có mấy người đàn ông cao lớn anh tuấn, bọn họ lập tức lóa mắt.

Minh tinh đi catwalk? Hay người mẫu?

Nhưng sức mạnh này có phần quá mạnh mẽ… vô cùng có lực khiếp sợ.

Ánh mắt tràn đầy sương lạnh của Nam Mẫn quét qua mặt mấy thành viên trong ban giám đốc, giống như gió mùa thu quét lá rụng, khiến lòng người ta run rẩy, trời tuy nóng nhưng lại có cảm giác toàn thân lạnh sống lưng.

“Chuyện này là sao?”, cô nhàn nhạt mở miệng.

Văn Cảnh Dật ném chổi xuống đất, giơ ngón tay lên, hừ lạnh nói: “Hải vừa mất thì đám người này liền nhân cơ hội hổ không có nhà khỉ xưng vương, chạy đến đây quơ tay múa chân. Lúc thì cái này không đúng, lúc thì cái kia không đúng. Sáng nay mở hai cuộc họp, nói mấy thứ vớ vẩn, còn nói là ý kiến của chuyên gia, chó má! Chuyên gia ông gặp nhiều rồi, có thời gian mở cuộc họp chó má này thì cũng khắc được mấy món ngọc ấy chứ”.

Ông ta nói xong, Nam Mẫn liền hiểu ra.

Loại chuyện ngu ngốc thiếu hiểu biết này trước kia Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc cũng đã làm không ít.

Người không thạo nghề dùng ý kiến không chuyên của bản thân đi chỉ đạo người thạo nghề chân chính làm việc, nó chẳng có tý tác dụng gì khác ngoài việc biến một môi trường làm việc tốt thành một mớ hỗn độn.

“Ai bảo mấy người tới?”

Nam Mẫn cầm chổi trong tay lão viện trưởng Văn, trực tiếp hỏi người chỉ đạo đằng sau.

Ban giám đốc trố mắt nhìn nhau, bây giờ vẫn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, bọn họ cứng cổ nói: “Đương nhiên là tổng giám đốc Dụ bảo chúng tôi tới”.

“Tổng giám đốc Dụ nào?”

Nam Mẫn lạnh giọng hỏi: “Là ông hai hay ông ba?”

Mọi người đồng loạt mím môi, không chịu nói.

Văn Cảnh Dật từ trong khoang mũi hừ ra tiếng: “Không cần biết là ông hai Dụ hay ông ba Dụ, bọn họ không quản được bảo tàng Cảnh Văn của tôi đâu! Bảo tàng này là của nhà tôi! Bản quyền nằm trong tay tôi, quyền quản lý kinh doanh bây giờ nằm trong tay Mẫn, cũng không liên quan đến mấy người, dù có liên quan cũng chỉ là quan hệ hợp tác, không đến lượt mấy ngươi quơ tay múa chân đâu! Ông hai Dụ hay ông ba Dụ có ý kiến gì thì bảo bọn họ đến gặp tôi!”

Ban giám đốc lại một lần nữa trố mắt nhìn nhau, rơi vào im lặng.

Nam Tam Tài gõ tẩu thuốc trên bậc thềm, chống gối đứng lên, Bạch Lộc Dư vội vàng tiến lên đỡ ông ấy: “Ông nội, ông từ từ thôi”.

“Mấy nhóc đều đến rồi”.

Đôi mắt tang thương của Nam Tam Tài quét qua đám người Lạc Quân Hành, mặt lạnh bỗng trở nên ôn hòa: “Đi, chúng ta về nhà”.