Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 976




Chương 976

Thật ra thì có ích lợi gì?

Làm như vậy thì dù đàn ông có thích cô, nhưng cũng phải là cô thật sự.

Một người phụ nữ đánh mất chính mình, không có sức hấp dẫn, cũng rất khó khiến đàn ông yêu cô ấy.

Vì vậy các cô gái à, nhất định phải có tự tin, phải có tính cách, phải có sức hấp dẫn của riêng mình, trước khi yêu người khác, đầu tiên phải học cách yêu lấy chính bản thân mình.

Tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống, cũng không phải toàn bộ.

Nam Mẫn đã tốn thanh xuân và khoảng thời gian đẹp nhất ở bên Dụ Lâm Hải, anh ở trong cuộc đời cô chiếm một phần vô cùng vô cùng quan trọng.

Những ký ức về quá khứ cô tưởng rằng mình đã quên từ lâu, không ngờ chúng vẫn hiện lên như mới trong đầu cô.

Đuổi cũng không đi.

Bây giờ cô có thể thản nhiên thừa nhận, cô vẫn còn yêu Dụ Lâm Hải.

Chỉ tiếc, đã quá muộn.

Quá muộn rồi.

Trước khi rời khỏi thành phố Bắc, Nam Mẫn và các anh cùng đi đến viện bảo tàng Cảnh Văn.

Mặc dù Dụ Lâm Hải đi rồi, nhưng hạng mục tu sửa cổ vật ‘Không Mất Không Quên’ vẫn đang tiếp tục, đây là một hạng mục vô cùng quan trọng nằm trong kế hoạch mười năm của vàng bạc đá quý Dụ Thị, có ý nghĩa quyết định đối với sự phát triển của tập đoàn.

Sau khi công bố tin Dụ Lâm Hải chết, vấn đề các phương tiện truyền thông chính thức quan tâm nhất cũng là phát triển về sau của hạng mục này.

Ông cụ Nam là lực lượng chính của hạng mục này, cũng là nhân vật linh hồn.

Ông ấy vẫn phải ở thành phố Bắc một thời gian dài.

Đến bảo tàng Cảnh Văn, vừa vào sân sau, họ phát hiện trong sân bỗng nhiên có không ít người.

Nam Tam Tài vốn dĩ ở trong điêu khắc, lúc này lại đang đứng dưới mái hiên hút tẩu thuốc, sắc mặt u ám.

Không chỉ ông ấy, mấy sư phụ khắc ngọc khác cũng đều đứng ở sân, trong trạng thái đình công.

Mà Văn Cảnh Dật đang ở bên ngoài đuổi người.

Người bị đuổi đều là mấy người mặc Âu phục giày da.

“Ai cho mấy người tới? Ra ngoài cho tôi!”

Văn Cảnh Dật cầm một cây chổi lớn trong tay: “Chạy đến đây giả làm người có văn hóa hay giáo sư gì đó chỉ chỉ trỏ trỏ, các người biết cái đếch gì! Dám giả bộ quẫy đuôi sói trước mặt Nam Ông, ai cho mấy người lá gan đó?!”

Ông ta đẩy chổi lớn ở trong tay về phía trước, ép đám người mặc Âu phục liên tục tháo chạy.

“Lão viện trưởng Văn, đều là người văn minh, sao lại thô lỗ như vậy chứ? Chúng tôi không có ý gì khác, tổng giám đốc Dụ không còn, chúng tôi lo lắng cho tiến độ của hạng mục nên đã đặc biệt đến xem, không có ý gì khác”.

“Cút đi!”

Văn Cảnh Dật tức giận nói: “Học trò của tôi chết, nhưng tôi vẫn còn sống đây! Khi còn ở đây, nó cũng không dám tùy tiện quơ tay múa chân, các người thì ngược lại, ai cũng giả vờ làm ông lớn đến đây ra oai! Cút!”