Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 892




Chương 892

Khi đó, anh ta cảm thấy gia đình rất nhỏ, nhưng người thân lại rất nhiều, ngày nào cũng được sống trong hạnh phúc và vui vẻ.

Anh ta nghĩ mình sẽ sống như thế cả đời, không ngờ nó lại ngắn ngủi đến vậy.

Có người dùng cả đời để bù đắp cho thời thơ ấu của mình, cũng có người dùng khoảng thời gian ấu thơ đó để bù đắp cho cả đời, anh ta là loại thứ hai.

Nam Mẫn thấy Lạc Quân Hành ăn ngon miệng quá bèn nhíu mày cười hỏi: “Thế nào anh cả, em làm ngon hơn mẹ đúng không?”

Lạc Quân Hành nói: “Không chênh lệch nhau mấy”.

“Sao lại như thế được!”

Nam Mẫn không phục: “Chỉ tính mỗi cà chua này thôi em đã bóc vỏ sạch hơn mẹ rồi. Ngày xưa mẹ lười lắm, cà chua xào trứng chưa từng bóc bỏ nhé, em chịu khó hơn mẹ nhiều”.

Lạc Quân Hành khẽ mím môi, sau đó nói: “Ừ, không lột da sẽ ngon”.

“…”

Nam Mẫn cạn lời, liếc mắt nhìn: “Được, biết anh là người bảo vệ trung thành của mẹ, cô em gái này của anh có tính là gì đâu”.

Cô bĩu môi, Lạc Quân Hành nhìn dáng vẻ oan ức của cô, anh ta liền bật cười.

Anh ta nhìn khuôn mặt của em gái giống y đúc mẹ, nụ cười dần dần thu lại, trầm ngâm trong chốc lát, rồi sau đó anh ta đột nhiên nói: “Có lẽ mẹ thật sự còn sống”.

Một tiếng ‘lộp độp’ vang lên, đôi đũa trong tay Nam Mẫn rơi xuống đất.

*

Trong hồ bơi có một bóng hình yểu điệu bơi lội như cá.

Bơi tới bơi lui.

Nam Mẫn ngâm trong hồ nước gần một buổi chiều, cố gắng đề đầu óc hỗn loạn của mình tĩnh táo một chút.

Anh cả nói cho cô biết, khả năng bố mẹ chưa chết.

Anh ta nói với cô, hai thi thể bị thiêu hủy trong xe năm đó thật ra cũng không phải là của bố mẹ, pháp y làm giám định kia là người anh ta sắp xếp vào.

Nói xong, kết quả giám định của pháp y là giả.

“Mới đầu là anh không muốn để người khác đụng vào thi thể của mẹ, sau đó pháp y giám định ra kết quả, nói rằng hai thi thể kia không phải của mẹ và ba nhỏ, trong lòng anh liền có tính toán”.

Mắt Nam Mẫn đỏ bừng: “Vậy tại sao? Tại sao anh không nói cho em biết?”

Lạc Quân Hành đáp: “Anh không chỉ không nói cho em, mấy người kia anh cũng giấu. Bởi vì anh cũng không tìm thấy tung tích của họ”.

Anh ta trầm giọng nói: “Anh sợ một khi bứt dây động rừng thì sẽ làm hỏng kế hoạch của bọn chúng, cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho em”.

“Vậy bây giờ thì sao?”

Nam Mẫn không truy cứu những việc này, cô vội vàng kéo tay Lạc Quân Hành hỏi: “Bây giờ có tra được tung tích của họ không?”

Lạc Quân Hành lắc đầu, lại nói: “Nhưng Tiêu Ân lại bắt đầu hành động rồi”.